Sáng hôm đó, tôi mê man tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang ở đâu. Nhưng ký ức nhanh chóng trở lại, tôi thấy chị ấy nép vào trong lòng ngực của tôi. Đầu tóc đen nhánh, mái tóc dài xõa trên giường, tôi cùng chị ấy dây dưa ở bên nhau. Ngay lúc đó, hơi nóng ngọt ngào trong lòng ngực dồn lên đại não và nhấn chìm tôi.
Với người luôn trong tim tôi, tôi vuốt ve từng chút làn da trần trụi, mái tóc và lông mày của chị ấy. Tôi không thể nhịn được đi hôn chị ấy, đem chị ấy hôn đến tỉnh
Đêm qua chúng tôi quá mức điên cuồng. Chị ấy không hiểu biết nhiều về chuyện trong quan hệ của bách hợp, nên tôi là người duy nhất làm việc trong toàn bộ quá trình. Chị ấy bị tôi đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cơ thể sớm đã khô cạn lại lần nữa đầy nước. Hiện tại trước giờ chị ấy luôn xanh xao, có một vết ửng hồng trên khuôn mặt của cô ấy, trông cực kỳ đẹp. Nhưng cũng chính vì vậy mà hiện tại chị ấy trông mệt mỏi hơn tôi rất nhiều, thân thể chị ấy vốn suy nhược, tối hôm qua tôi xúc động quá, thiếu kiềm chế, tôi sợ sẽ làm tổn thương chị ấy. Chị ấy mệt đến mức không thể mở mắt, nhưng chị ấy mỉm cười trong vòng tay tôi, ngây nghốch và đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, như đang an ủi đứa trẻ.
"Mệt sao, có muốn dậy không?" Tôi hỏi chị ấy.
Chị ấy chỉ lắc đầu hướng vào lòng ngực tôi, tóc trên đỉnh đầu cọ cổ tôi làm tôi nhột muốn phì cười. Tôi ôm chị ấy thật chặt và không muốn tách khỏi chị ấy một giây nào. Chúng tôi ôm nhau trong im lặng một lúc, tôi chợt nhận ra một vấn đề:
"Chị ngủ thêm một chút, em dậy trước."
"Em đi đâu vậy?" Chị ấy ôm tôi không buông tay, trong thanh âm mang theo làm nũng cùng bất mãn lười biếng gợi cảm.
"Tối qua không có ai chăm sóc Ưu Ưu. Giờ chắc con bé đói rồi. Em sẽ cho con bé ăn, nhân tiện thay tã luôn." Tôi mỉm cười sờ đầu chị ấy và nói:
"Vậy thì tôi cũng dậy." Chị ấy nói nhưng bị tôi ấn lại:
"Tối qua chị quá mệt mỏi, ngủ thêm một lát nữa đi, em sẽ gọi cho chị sau."
Hai má chị ấy ửng hồng theo lời tôi ngoan ngoãn nằm xuống. Tôi hôn lên trán chị ấy, chị ấy nắm lấy tay tôi, miễn cưỡng buông ra. Cuối cùng tôi đứng mép giường và người kia nằm trên giường, nắm tay nhau hơn ba phút rồi, cuối cùng Y Y mới tha mà buông ra.
Tôi mặc quần áo vào đi ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi không thể nhịn được cười. Thật khó để tưởng tượng rằng chị ấy sẽ bám lấy tôi như vậy, tôi đã nghĩ rằng đêm qua tôi thực sự ngu ngốc, nghĩ rằng dù sao thì chị ấy cũng không thể thích tôi, cảm thấy rằng ngày hôm đó đã sụp đổ. Mà hôm nay, nó thoải mái tựa như tự tại bay vào đám mây.
Tôi nhìn nhìn vào tiểu gia hoả, nó ngủ ngon lành, tôi thấy tội lỗi khi nhớ đến chuyện đêm qua hai người lớn xem nhẹ bỏ qua nó. Tôi vội vàng tắm rửa rồi vào bếp pha sữa, pha sữa xong thì con bé tỉnh lại từ lúc nào không hay, bóp cái miệng nhỏ nhắn có vẻ uỷ khuất mà bắt đầu khóc.
Tôi lấy bình thay tã cho con bé, rồi lại bế con bé và cho bú bình. Tôi đã không đi ra ngoài cho đến khi tôi phục vụ tiểu gia hoả này cảm thấy thoải mái và vào bếp để làm bữa sáng.
Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, ngày thường rõ ràng là muộn đối với tôi. Bữa tối qua chúng tôi vẫn chưa ăn xong và nó vẫn còn trên bàn, may là nó không bị hỏng. Tôi nấu cháo với cơm nguội và hâm nóng hai món, coi như bữa sáng. Khi tôi đang bận vào bếp, chị ấy đã đứng dậy, việc đầu tiên chị ấy làm khi tôi vào bếp là ôm tôi, sự tương tác ngọt ngào giữa các cặp người yêu như "Ôm từ phía sau lưng ở phòng bếp" mà tôi ao ước bấy lâu nay cuối cùng cũng xảy ra vào sáng nay, tôi mừng thầm. Chỉ muốn cười to.
Quay người lại, tôi tìm môi chị ấy, cúi đầu mà mút. Sau đó nhanh chóng tách ra và cố ý nói:
"Ờ... Còn không chịu đi đánh răng đi, mau đi, sau đó tới ăn cơm."
Chị ấy lại lần nữa đỏ mặt, liếc mắt tô một cái rồi quay vào phòng tắm rửa mặt. Chị ấy mặc quần áo không đàng hoàng, chỉ đơn giản là mặc áo sơ mi của tôi, dù sao áo sơ mi của tôi là của nữ, không rộng như của nam nên không che được chút nào, đôi chân thon thả của chị ấy lộ ra hết. Mặc nội y lấp ló, cộng với mái tóc dài buông xõa tung, đi theo đường ở mông lắc lư, thật sự quá mức gợi cảm, tôi chút nữa là không kìm lòng được khi nhìn thấy bóng dáng của chị ấy, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng khi chúng tôi đã mệt mỏi và quay cuồng, chúng tôi hoàn thành bữa ăn của mình một cách chậm rãi và thu dọn mọi thứ theo thứ tự. Cũng đã chín giờ rưỡi, mẹ của Lâm Y trở về, nhìn thấy tôi ở đây, dì ấy hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Tiểu Cố, sao con lại tới đây?"
"A... Con tới đưa cái văn kiện, toà án." Tôi cảm thấy xấu hổ khi cái cớ hôm qua lại được dùng cho ngày hôm nay.
Tôi lén nhìn Lâm Y, thấy chị ấy đang mím môi, có vẻ như đang cố gắng kiềm chế để không bật cười, tôi cảm thấy thú vị, trước giờ tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của chị ấy như thế này.
"Ôi, thật là phiền đến con, sáng sớm thế này đã chạy qua." Mẹ Lâm cảm ơn tôi rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy tôi, dì ấy đều như thế này.
"Không có việc gì, không có việc gì, con thật sự rất rảnh."
"Tiểu Cố, buổi tối hôm nay con có việc không? Dì tính mời con ăn cơm."
"Không cần đâu ạ, dì quá khách khí rồi." Tôi vội nói.
"Không được, nhà chúng ta nhất định phải mời con đi ăn cơm. Hôm nay lão già xuất viện, đợi sau khi dì mang hành lý đem về nhà. Đến lúc đó, chúng ta bao một phòng ở Đức Hưng quán. Lâm Y, con cũng phải đi, mang theo Ưu Ưu. "
Mẹ của Lâm Y hiếm khi cường thế như vậy, tôi biết đây là chuyện tình lý nên không từ chối. Hơn nữa, bây giờ tôi thật sự không tìm được cớ nào khác để gặp Lâm Y, nếu có thể gặp lại chị ấy tối nay thì nên tự nhiên là tốt nhất.
Tôi phải đi, Lâm Y thấy tôi phải đi, lộ ra hoảng loạn rõ ràng, thần sắc bất đắc dĩ nên suýt chút nữa đưa tay ra kéo tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười với chị ấy và sau đó lắc đầu. Chị ấy mím môi nói với mẹ Lâm:
"Mẹ, con đi tiễn Cố Phàm."
Mẹ Lâm rõ ràng là sửng sốt trước lời nói của Lâm Y, trước kia Lâm Y nào có thể nói được những lời này. Sau khi ngạc nhiên xong, dì ấy nhìn Lâm Y đầy nghi ngờ, rồi lại nhìn tôi, trong mắt có một thần sắc kỳ quái. Tôi chỉ có thể ngượng ngùng cười, trên lưng có chút mồ hôi, nhưng Lâm Y lại không để bụng, chị ấy đã chen đến bên cạnh tôi bắt đầu thay giày, hành lang nhỏ hai chúng tôi không thể chen chúc, nên chị ấy suýt chút nữa ôm lấy tôi.
Tôi chào tạm biệt mẹ Lâm, ước hẹn thời gian rồi theo tôi xuống nhà. Hành lang tối om, chưa kịp đi ra ngoài, chị ấy xoay lại ôm chặt lấy tôi.
"Tôi không muốn em đi."
"Nhưng hiện tại em cũng không có lý do để lưu lại nhà chị." Tôi ôm chị ấy và vuốt tóc an ủi.
"Tôi sẽ quay lại cùng mẹ tôi nói chuyện của chúng ta." Chị ấy giận dữ mà nói.
"Chị kiềm chế một chút, đừng doạ đến dì ấy." Tôi nhanh chóng ngăn cản sự lỗ mãng của chị ấy, chị ấy đối với tôi nhiệt tình như vậy làm tôi cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc đến tận trời mây, nhưng tôi cũng không thể không suy xét đến sự việc hiện tại.
"Em đừng lo lắng, mẹ tôi sẽ không cản trở chuyện của hai chúng ta." Chị ấy chắc chắn mà nói.
Tôi trầm mặc một lát, nói:
"Vậy thì chị cũng từ từ rồi nói đến chuyện này, biết không? Chúng ta có rất nhiều thời gian, hiện tại không vội."
"Được." Chị ấy ngoan ngoãn mà đáp tôi.
Tôi thực sự yêu chị ấy rất nhiều, tôi cúi đầu hôn chị ấy, và nói:
"Em phải đi rồi, buổi tối gặp."
"... Để tôi ôm em một cái nữa." Chị ấy siết chặt quần áo quanh eo tôi.
"Được."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước khi Trương Dụ Thành đến nhà Lâm Y làm loạn, điện thoại di động của Lâm Y đã bị chị ấy ném ra ngoài cửa sổ, ném đến tận đây. Sau này, chị ấy đổi điện thoại di động và số mới, tôi vẫn chưa biết số mới của chị ấy chứ đừng nói đến Weibo và WeChat. Khi liên lạc với chị ấy, đều là sử dụng điện thoại máy bàn trong nhà. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười, cách chúng tôi hòa hợp với nhau thực sự rất cổ điển. Sau đó tôi nghĩ lại, Lâm Y đã lâu không sử dụng những công cụ liên lạc này, cũng không trách được.
Tôi đã cho chị ấy số của mình. Chị ấy không mang điện thoại di động ra ngoài. Tôi lấy một cây bút từ trong túi ra và viết tất cả thông tin liên hệ như số điện thoại di động, có Weibo, ID WeChat, v.v. vào lòng bàn tay của chị ấy, rồi chúng tôi cuối cùng cũng phải tạm biệt nhau một cách miễn cưỡng.
Khi tôi đi bộ đến bãi đậu xe của tiểu, vừa mới ngồi vào trong xe, vừa đặt điện thoại vào khe cắm để sạc điện thoại thì điện thoại của Lâm Y gọi đến,
"Cố Phàm, tôi... Tôi nhớ em." Trong điện thoại thanh âm chị ấy nhẹ nhàng.
"Ừm, em cũng nhớ chị." Tôi nằm trên tay lái, nụ cười trên khóe miệng thật sự không thể ngừng lại.
"Em có chê tôi phiền, chê tôi dính người hay không?"
"Không bao giờ, chị càng bám lấy em, em càng hạnh phúc." Lời này là lời nói thật từ tận đáy lòng tôi.
Bất quá bị dính thành như vậy, sẽ thành một gánh nặng ngọt ngào, tôi cũng chỉ có thể hạnh phúc mà thở dài.
Vào buổi tối, tôi đã có một bữa ăn với các món ăn Thượng Hải chính thống cùng với Lâm gia một nhàba người, ah, và một tiểu gia hoả chỉ có thể uống sữa. Lâm Y nói quả thật không sai, ba cùng mẹ chị ấy không ngăn cản tôi cùng chị ấy ở bên nhau, thực mau tiếp nhận. Nói cách khác, hai người bọn họ có thể đã chờ đợi chuyện này đã từ lâu, chỉ chờ Lâm Y chính chị ấy có thể thông suốt. Tôi có cảm giác không thật về sự thuận lợi cùng nhanh chóng của mọi chuyện, nhưng giọng điệu vui mừng cùng ngữ khí không tha của bố Lâm và mẹ Lâm, như sắp phải gả con gái đi, nhưng thật sự quá rõ ràng khiến tôi không thể tin được. Lâm Y trong bộ dáng chỉ cười từ đầu đến cuối, hai má ửng đỏ cùng một tia xấu hổ, khiến tim tôi đập thình thịch.
"Cô chú đừng lo lắng, con có nhà,