-----------------Lấy góc nhìn của Lâm Y-------------
Tôi tự nhận mình vừa lúc sinh ra là một đứa trẻ có chút kỳ quặc. Năm ấy mười tuổi, khi các bạn cùng lớp vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ trở thành nhà khoa học, phi hành gia, kỹ sư và nhạc sĩ trong tương lai. Tôi đã có một tâm nguyện, hy vọng rằng trong tương lai tôi có thể trở thành một con bướm nhẹ nhàng, mỹ lệ, cao nhã, tự do tự tại, quan trọng nhất là nó có thể nhảy múa và bay.
Cho nên năm mười tuổi ấy, động vật yêu thích nhất của tôi là bướm, bản nhạc yêu thích của tôi là "Butterfly Lovers".
Tôi là một người sống rất tình cảm, tôi thường bị cảm xúc của mình làm cho dao động rất khó để kiểm soát bản thân bằng lý tính. Nhưng tôi nghĩ điều này không có gì sai, nếu con người mất đi khả năng cảm thụ thì một ngày nào đó họ sẽ trở thành những cỗ máy. Trong khi thế giới này được tạo ra bởi lý trí, nó được điều khiển bởi cảm xúc. Mười một, mười hai tuổi, tôi cảm thấy mình đã hiểu thế giới này, bây giờ nhìn lại, con người tôi sau này quả thật không bằng cô bé kỳ quái lúc đó.
Có thể do hồi nhỏ tôi quá cổ quái và cơ trí, nhưng khi lớn lên, tôi dần trở nên tầm thường. Chỉ mới hai, ba năm thôi, tôi đã bị suy nghĩ nặng nề về những góc cạnh học tập đó bào mòn, dần dần trở thành nô lệ cho việc học và một cái máy học tập. Người ta nói rằng trưởng thành là một quá trình mà lý trí dần dần triệt tiêu cảm tính. Tôi nghĩ câu này là hoàn hảo đối với tôi. Mọi người trở nên tầm thường bởi vì họ lớn lên, mọi người không còn lý tính, phấn đấu để trở nên giống như những người khác. Người bạn thân nhất đã đồng hành cùng tôi suốt những năm cấp hai và cấp ba từng nói đùa rằng thời kỳ nổi loạn tuổi trẻ của tôi chưa bao giờ đến, sẽ mãi là cô gái ngoan với điểm cao ngất ngưởng. Thực ra, cô ấy không hiểu rằng giai đoạn thanh xuân nổi loạn của tôi trôi qua rất lâu trước khi đến giai đoạn dậy thì.
Nhớ lại tôi lúc đó, thật ra tôi cũng hơi "không coi ai ra gì". Mặc dù có người luôn nói rằng tôi là một cô gái ngoan và tính cách hiền lành, tiểu thư điển hình, nhưng họ không biết tôi lại cải trang thành hình tượng như vậy. Nhưng tôi không bao giờ buông bỏ ý tưởng điên cuồng đó trong lòng. Ý tưởng này đã nung nấu từ khi tôi thực hiện ước mơ được múa bướm bay lượn năm tôi mười tuổi, đến năm mười sáu, mười bảy tuổi thì nó đã nở thành "bông hoa ác quỷ" sâu thẳm trong trái tim tôi.
Tôi khao khát một tình yêu mãnh liệt được ở bên người con trai hoàn mỹ nhất trong lý tưởng của tôi, từ lúc này, tôi không sợ bị liệt hoả thiêu đốt thân mìn, giống như những con thiêu thân lao vào cảm nhận tư vị khó tả của tình yêu.
Vì vậy, tôi luôn cảm thấy mình hơi khó hòa nhập với những nam sinh nữ sinh xung quanh mình. Bọn họ không đồng bộ với thế giới nội tâm của tôi. Không thiếu những người yêu sớm ở lứa tuổi thanh thiếu niên, nhưng với tôi những suy nghĩ đó dường như chỉ chơi với gia đình, tình yêu thực sự sẽ không bao giờ như thế này, nó phải thật lãng mạn và hoàn hảo, người tôi yêu sẽ không phải là những cậu bé miệng còn hôi sữa, Anh ta cần phải trưởng thành và đầy mị lực.
Anh ta phải anh tuấn lại nho nhã, dịu dàng với tôi, luôn quan tâm đến tôi, có thể nấu ăn cho tôi, có thể ôm tôi ngủ, có thể làm thơ lãng mạn cho tôi, có thể pha cà phê cho tôi một cách tao nhã, có thể đánh đàn và hát... chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi rùng mình.
Chẳng qua mặc dù lúc đó tôi mới chỉ có mười mấy tuổi, nhưng tôi biết trên đời này khó tìm được một người đàn ông như vậy.
Bởi vậy, dù tôi khao khát tình yêu đến mấy, tôi vẫn là một cô gái ngoan, không bao giờ vướng vào tình yêu sớm. Người lớn hoàn toàn không thấy được khát vọng điên cuồng trong lòng tôi, còn bạn bè trong lớp thì cho rằng tôi chỉ là một học bá, không có hứng thú yêu đương. Tuy nhiên, đã có một tai nạn xảy ra, khi tôi mười lăm tuổi, một cô gái lọt vào tầm nhìn của tôi, cô ấy rất kỳ lạ, mỗi khi tôi nhìn cô ấy, tôi lại có một cảm giác khó hiểu. Tôi luôn cảm thấy rằng mình đã bị cô ấy nhìn thấu.
Khi tôi mười lăm tuổi, tôi chuyển nhà cùng chuyển trường theo sự chuyển công tác của ba tôi, bố mẹ tôi đã nói như vậy, thực ra lần này tôi chuyển nhà, nguyên nhân sâu xa là vì tôi sắp thi vào đại học.
Cô gái đó sống ở tòa nhà đối diện với tòa nhà nơi nhà tôi ở, chúng tôi có cùng đường đi đến trường. Ban đầu tôi không để ý đến cô ấy, cô ấy không quá nổi bật trong đám đông. Khi đó, cô ấy hơi mộc mạc, để tóc ngắn, nước da rám nắng, bộ đồng phục học sinh hơi cũ, đi đường luôn cúi mặt xuống, ngực hơi khom lưng. Sau một thời gian, tôi dần dần phát hiện cô ấy, cô ấy cùng con đường đi học về của tôi, cô ấy luôn đi theo sau tôi, giống như một tiểu trùng theo đuôi.
Vì vậy, trong một buổi tối tự học tôi quyết tâm để tìm ra cô ấy để biết rõ cô ấy là ai, tôi chạy khắp các phòng học của trường sơ trung, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy ở lớp sơ nhị năm ba. Tôi bắt một tiểu học muội để hỏi cô ấy là ai, sau đó tôi biết được tên em ấy — Cố Phàm.
Một cái tên rất đơn giản, nhưng không ngờ lại hợp ý tôi.
Tôi quan sát em ấy kỹ hơn, em ấy là người có chút hướng nội, nhưng cũng không phải hòa đồng. Em ấy lộ ra tươi cười khi nói chuyện với các bạn cùng lớp, hàm răng trắng nõn vẫn được bao quanh bởi những chiếc nẹp thép để chỉnh hình. Thoạt nhìn em ấy không có gì nổi bật, có lẽ vì làn da ngăm đen của em ấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh xắn. Đặc biệt là lông mày cùng đôi mắt thật anh khí, có khí chất tuấn tú. Em ấy cao gầy, mười bốn tuổi cũng đã cao bằng tôi, xem ra hình dáng này sẽ tiếp tục còn cao thêm nữa. Nếu em ấy không có ngực, nhất định sẽ rất cực kỳ tuấn tú.
Đứa nhỏ này luôn đi theo tôi, cũng không đến nói chuyện với tôi, nên tự nhiên tôi không thể chủ động bắt chuyện với em ấy. Vì vậy, trò chơi theo dõi và bị theo dõi này kéo dài trong hai năm, cuối cùng kết thúc khi tôi học năm thứ hai cao