Trong nháy mắt, đã hơn hai tuần kể từ khi Lâm Y đến nhà tôi và cuộc sống của tôi cũng dần thay đổi. Không còn bận rộn với công việc không hề biết ngày đêm, không còn ăn ba bữa sơ sài trong một ngày, tôi bắt đầu ở nhà cả ngày, bận rộn với tất cả các loại công việc nhà, như thể công việc mới của tôi là bảo mẫu trong nhà. Tôi đột nhiên mất tích làm cho bạn bè của tôi một phen giật mình, không ít người gọi điện dò hỏi, tôi cũng kiên nhẫn trả lời từng người một. tuy rằng tôi đem tình huống của Lâm Y giấu đi, nhưng tôi từ chức nhàn rỗi ở nhà, việc này nhanh chóng truyền khắp trong vòng bạn bè của tôi.
Cũng không ít người biết nhà tôi muốn đến gặp tôi hoặc rủ tôi ra bên ngoài đi chơi, nhưng tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối. Tôi không có thời gian để ra ngoài, cũng không có cách nào chiêu đãi khách ở trong nhà. Tôi chỉ nói rằng tôi đang chuẩn bị cho một chuyến đi đường dài một mình, và bạn bè của tôi nghĩ rằng tôi bị mắc căn bệnh nghệ thuật văn học, cũng không có đến quấy rồi tôi nữa. Vì thế lỗ tai của tôi cuối cùng đã được thanh tịnh.
Kỳ thật ngày thường Lâm Y vẫn tự chiếu cố mình rất tốt. Chị ấy cũng rất nghe lời và cũng có khả năng tự chăm sóc bản thân. Tuy rằng phản ứng có chút hơi chậm, nhưng nó tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ thích vui đùa ồn ào. Miễn là không có gì làm chị ấy bị kích thích, chị ấy sẽ không phát bệnh. Tôi đã hướng dẫn chị ấy từng chút một, dụ dỗ chị ấy nói chuyện với tôi. Chị ấy dường như nói chuyện rất nhiều. Mỗi đêm tôi đều ở cửa phòng chị ấy hát cho chị ấy nghe, thường trong nửa giờ hoặc bốn mươi phút là chị ấy có thể đi vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy rằng tôi đã đem chính mình trở thành một cao thủ ca xướng chỉ trong hai tuần và tôi đã học được rất nhiều giai điệu hay nhẹ nhàng có tác dụng thôi miên rất tốt, tuy rằng vốn dĩ tôi hát cũng không tệ.
Bởi vì giấc ngủ của chị ấy đã được cải thiện rất nhiều, chị ấy trông tràn đầy sức sống hơn rất nhiều, khuôn mặt không còn quá mức doạ người, trạng thái tinh thần của chị ấy đã ổn định không ít.
Mà hiện tại tôi đã nỗ lực rất nhiều để cải thiện công phu nấu ăn của mình. Học tỷ đặc biệt yêu cầu liệu pháp trong thức ăn có thành phần dược liệu. Chúng tôi không muốn cho Lâm Y uống thuốc, vì vậy điều chỉnh chế độ ăn uống trở thành ưu tiên hàng đầu. Trong thức ăn của chị ấy, rất nhiều dược liệu Trung Y đã được thêm vào để dưỡng thần và năng lượng, nhân tiện bồi dưỡng cơ thể yếu ớt và tiều tuỵ của chị ấy. Chị ấy đã không làm tốt công việc ở cử, bây giờ chị ấy cần phải bồi bổ.
Tôi không phải là người giỏi nấu ăn. Kỹ năng nấu nướng của tôi chỉ giới hạn ở một vài món ăn nấu tại nhà, thỉnh thoảng tôi sẽ tự xuống bếp nấu ăn để tự bồi bổ mình khi có thời gian. Lần đầu tiên, tôi bắt đầu nghiên cứu những món ăn phức tạp đó, đặc biệt là những món ăn rau củ trộn với dược liệu Trung Y. Nó thực sự rất khó để làm được. Mỗi ngày tôi phải ngâm mình trong bếp vài giờ để nghiên cứu. May mắn thay, kết quả nghiên cứu không phải là vô ích, hương vị khá tốt, và Lâm Y dường như cũng thích nó, sức ăn của chị ấy cuối cùng đã mở rộng rất nhiều.
Đôi khi tôi tự hỏi, liệu chị ấy có biết ý định ban đầu của tôi là chăm sóc chị ấy không? Nếu biết, tại sao lại chấp nhận nó một cách thoải mái đến như vậy? Theo lý thuyết tôi là một trong những người chị ấy thống hận nhất. Chị ấy hẳn là nên chán ghét tôi, cũng trốn tôi rất xa. Nhưng chị ấy không có, ngược lại cùng tôi ở dưới cùng một mái nhà. Mặc dù tôi vẫn không dám đến gần chị ấy và cũng không dễ dàng đến gần đụng chạm vào chị ấy, tôi sợ rằng chị ấy sẽ lại phát bệnh, nhưng chị ấy dường như không quá có địch ý với tôi. Hầu hết thời gian chúng tôi đều có thể hòa thuận ở chung.
Đôi khi tôi lại bi ai mà nghĩ rằng, có lẽ chị ấy làm như vậy là để trả thù. Người như chúng tôi đã làm hại chị ấy rất thê thảm. Chị ấy chỉ bất quá chấp nhận sự chăm sóc của tôi mà cảm thấy yên tâm thoải mái. Chị ấy cố tình ở dưới cùng một mái nhà với tôi, có lẽ là một loại tâm lý đối kháng, chị ấy chính là muốn vào "hang hổ", giống như một chiến binh, cầm vũ khí của mình để chiến đấu.
Nhưng bất luận tôi nghĩ như thế nào, điều đó không đại diện cho suy nghĩ của Lâm Y. Tôi không biết chị ấy đang nghĩ gì, đây là điều làm tôi đau lòng nhất. Mặc dù tôi không phải là sinh viên giỏi của Khoa Tâm lý học, nhưng dù sao tôi cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ. Tôi đã làm việc rất nhiều năm và đã tiếp xúc với rất nhiều người, đã sớm luyện được kỹ năng quan sát biểu cảm, động tác của người khác. Nhưng tôi phát giác ra rằng tôi thực sự không thể hiểu được Lâm Y đang nghĩ gì. Đôi khi hành động của chị ấy rất dễ đoán, đôi khi lại có vẻ cao thâm khó đoán, làm đầu óc tôi bối rối.
Một ngày này, tôi đang cắt rau trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Bởi vì ở thời điểm khi cắt rau tôi có một chút suy tư nên vô tình cắt phải ngón trỏ của bàn tay trái, máu tươi chảy ròng. Dây thần kinh cảm giác đau của tôi bị đâm trúng, hô nhỏ một tiếng, tức khắc không cứ mút không ngừng trong hơi thở lạnh, vội vàng đem ngón tay của mình để dưới dòng nước để rửa.
Khi tôi rửa tay sạch sẽ, tôi vừa tính tìm băng dán để băng bó miệng vết thương. Tôi đã bị khiếp sợ khi quay lại. Lâm Y lặng yên không một tiếng động mà đứng ở phòng bếp cửa, nhìn thẳng vào ngón tay đang chảy máu của tôi. Đôi gò má tái nhợt của chị ấy rất phù hợp với biểu cảm kia, đáng sợ như ma cà rồng. Tôi thực sự rất sợ chị ấy và cố gắng hô lên một tiếng:
"Lâm Y?"
Lông mi dài của chị ấy run rẩy, thu hồ ánh mắt một lần nữa lại rủ xuống, như thể chị đã hoàn hồn, chị ấy xoay người và rời đi, tôi nhìn vào bóng dáng như du hồn của chi ấy, một đầu mờ mịt.
Chị vẫn bình thường từ bữa trưa cho đến tối. Cho đến khi tôi đi vào bếp một lần nữa để dọn dẹp bữa tối và đặt nó lên bàn, ngay khi tôi rời khỏi bếp, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm từ xa. Tôi cau mày, bước đi nhẹ nhàng và bước chậm, và tôi thấy Lâm Y lặng lẽ đứng bên bồn rửa với nước bắn ra từ vòi, chi ấy ấy cứ rửa tay. Tôi không biết chị ấy đã rửa bao lâu.
Tôi không có lập tức ngăn chị ấy lại, àm quan sát quá trình rửa tay của chị ấy. Chị ấy xoa tay trái và tay phải, lặp lại những hành động rửa tay tương tự, sau khi ở dưới vòi nước trong mười giây, chị ấy dùng tay trái bóp xà phòng khử trùng lên tay trái. Tạo lên bọt và tiếp tục đặt nó dưới vòi nước. Tôi đặt một chai đầy xà phòng khử trùng tay ở đó, một nửa trong số đó đã bị chị ấy bóp hết.
Miệng chị ấy lải nhải, cẩn thận lắng nghe như thể chị ấy đang nói điều gì đó như "Bẩn, rửa sạch sẽ...".
Tôi biết rằng chị ấy lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Rốt cuộc lại là bị cái gì kích thích? Tôi có chút ảo não, cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, ước chừng vào buổi trưa, tôi không cẩn thận tự cắt tay của mình, màn kia đã kích thích chị ấy. Chị ấy đã từng tự tử bằng cách cắt cổ tay của mình, nhìn thấy một cảnh máu tươi đầm đìa như vậy, chị ấy chắc chắn sẽ có phản ứng. Nhưng tại sao chị ấy bắt đầu rửa tay? Tôi nhớ rằng hồ sơ bệnh án của Lâm Y, cũng không các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế như rửa tay. Chị ấy chỉ chuyển kênh trên TV, hơn nữa liên tục đếm các tầng lầu của tòa nhà hoặc không ngừng đếm các bậc thang ở đầu cầu thang.
Theo phân tích được học tỷ đưa cho tôi, triệu chứng ám ảnh cưỡng chế của Lâm Y là có nguyên nhân cần theo dõi. Chị ấy đã chuyển kênh trên TV để chuyển dời sự chú ý của mình, và thủ phạm gây tội này chính là con gái của chị ấy, Ưu Ưu. Tiếng khóc của Ưu Ưu giống như một cơn ác mộng đối với chị ấy, vì vậy chị ấy sẽ bật TV, điều chỉnh âm thanh đến mức tối đa và liên tục thay đổi kênh.
Và chị ấy đếm số các tầng của tòa