Chị ấy khóc một hồi lâu mới dần dần ổn định lại cảm xúc, khôi phục lại trạng thái đờ đẫn kia. Tôi đỡ chị ấy đến bàn ăn, đơn giản ăn chút gì đó, bữa tối này ăn đến buồn tẻ và vô vị. Sau khi ăn xong, tôi liền nói với chị ấy tắm rồi đi ngủ sớm, tôi tự mình dọn dẹp bát đĩa và đũa.
Chờ tôi từ phòng bếp ra tới, chị ấy đã vào phòng tắm. Tôi giả vờ xem TV, nhưng thần kinh của tôi rất căng thẳng, luôn chú ý đến động tĩnh của chị ấy, sợ rằng cô ấy sẽ lại cắt cổ tay ở nhà tôi. Cũng may trong phòng tắm của tôi không có đồ sắc nhọn để tự tử, nhưng tự tử thì có nhiều cách, nói không chừng chị ấy sẽ uống trực tiếp chất tẩy rửa, tôi không thể lơi lỏng được.
Cơ bản điều đã bước vào tháng 12, đã bước vào giữa mùa đông, vì vậy tuyệt đối không thể tắm quá thường xuyên. Nhưng vì ám ảnh về sự sạch sẽ, nên ngày nào chị cũng đều phải đi tắm. Mỗi lần tắm rửa phải mất rất nhiều thời gian và tôi không thể từ bên này sang bên kia. Hóa đơn tiền nước của nhà tôi đã tăng hơn gấp đôi trong tháng này, điều này thực sự khiến tôi dở khóc dở cười.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì hôm nay chị ấy đi tắm như đang trốn điều gì đó, chị ấy tắm rửa nhanh chóng, lao vào phòng riêng mà không lau khô tóc đang ướt, không biết còn tưởng rằng có thứ gì đó đang đuổi giết chị ấy
Tôi đứng trước cửa phòng chị ấy,do dự một lúc, nhưng cuối cùng tôi không có gõ cửa để đi vào. Xoay người trở lại phòng khách xem TV một lúc, tôi cũng đi vào phòng tắm để tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút. Gần đây, đêm nào tôi cũng ngủ rất muộn, đến sáng thì không ngủ nướng được, thiếu ngủ trầm trọng. Cùng với công việc vất vả, hôm nay lại bị chị ấy lăn lộn một hồi, tôi thực sự rất mệt và muốn đi ngủ sớm một chút.
Đêm hôm nay, tôi gần như ngủ gục trên gối, tôi đang mơ một giấc mộng đẹp, nhưng tôi đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng gào rống và tiếng đồ vật rơi vô cùng kịch liệt. Tôi bật dậy khỏi giường, mặc kệ trong đầu mình còn đang mơ hồ, loạng choạng bước ra khỏi giường, tôi cũng không có gõ cửa mở cửa phòng chị ấy xông thẳng vào, vặn nắm cửa rồi lao vào, tôi thấy chị ấy đang rống giận xé rách ga trải giường, như thể trút giận. Ngọn đèn bên cạnh đã bị chị quăng ngã toái xuống đất, trông thật thảm. Chăn có tính bền chắc, nhưng chị ấy cũng bị xé nát không thành hình.
Tôi vội vàng xông lên phía trước, ôm chặt chị ấy, trói tay rồi đè chị ấy xuống giường. Chị ấy khóc kêu:
"Tôi hận! Tôi rất hận, vì cái gì! Vì cái gì!"
Chị ấy vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi tôi.
"Lâm Y! Lâm Y! Bình tĩnh! Anh ta không ở nơi này, chỉ có em, em ở đây!" Tôi cố nén tiếng hét khàn khàn của chị ấy, đem giọng nói của mình truyền vào tai chị ấy.
Tôi không biết chị ấy có nghe thấy giọng nói của tôi hay không, chị ấy vùng vẫy, tiếng gào rống của chị ấy trở nên đứt quãng, cuối cùng trở thành tiếng khóc thút thít. Tay của tôi tê dại, không còn chút sức lực nào, dần dần buông lỏng. Chị không nháo thêm nữa, suy sụp ngồi quỳ xuống giường, lặng lẽ khóc. Tôi quỳ phía sau lưng chị ấy, cách chị ấy khoảng cách một lòng bàn tay, đôi tay run rẩy, nhưng không chạm vào chị ấy lần nữa.
Qua không biết bao lâu, tôi thấy chị ấy quay lưng về phía tôi, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, thầm nghĩ có lẽ chị ấy đã khôi phục bình tĩnh. Khi tôi kiệt sức, tôi nhận ra lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, tất cả đều là do bị doạ.
"Chị nghỉ ngơi cho thật tốt, em trở về phòng." Vừa nói, ta bước xuống giường vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe được âm thanh khàn khàn, lạnh lùng phát ra:
"Tôi hận chính mình quá nhu nhược, không dám giết anh ta cũng thôi đi, thậm chí cũng không dám tự tử. "
Tôi không biết liệu chị ấy có phải là nói điều này với tôi không, nhưng đây là lần đầu tiên chị ấy tâm sự với tôi kể từ khi tôi gặp lại chị ấy. Tôi sững người tại chỗ, không biết phải nói gì cho phải trong một lúc.
Chị ấy không để ý đến phản ứng của tôi và tiếp tục nói:
"Tại sao lại như vậy? Tôi không dám giết anh ta và tôi không thể tự sát. Mỗi lần tôi nhắm mắt lại, toàn là những hình ảnh đó trong đầu, tôi không thể quên nó. Tôi không thể nào quên được cho dù có nỗ lực thế nào. Tôi không thể chịu đựng được, chuyện này làm sao có thể chấm dứt, cô có thể dạy cho tôi được không? "
Tôi xoay người, nhìn bóng dáng chị ấy, thấp giọng nói:
"Chuyện này có thể quên hết hay không, phải xem chính chị có nguyện ý hay không?"
" Làm thế nào tôi có thể quên được tất cả chuyện này? Cô không phải là tôi, cô có hiểu cảm giác đó không? " Chị ấy chậm rãi nói.
"Đó là bởi vì chị luôn bị hãm sâu trong đó, chưa bao giờ nghĩ tới việc rút bản thân ra khỏi đó. Chị tính dùng cách cực đoan nhất để kết thúc tất cả chuyện này, chết cho xong việc. Nhưng Lâm Y à, chị là người trưởng thành, chị nên hiểu rằng sinh mệnh của chúng ta không chỉ là sinh mệnh của bản thân mình, mà còn rất nhiều người vướng bận lo lắng. Chị thì xong hết mọi chuyện, nhưng người chịu tra tấn hành hạ sau khi chị chết là bọn họ. Gia môn bất hạnh, chẳng lẽ chị còn muốn kề dao vào trong lòng ba mẹ mình sao? Chị có biết, thời điểm mẹ chị nhìn thấy chị cắt cổ tai, dì ấy sợ đến mức đau tim hay không? "
Chị ấy trầm mặc, tôi chậm rãi nói:
" Lâm Y, chị có nhớ rõ khi còn nhỏ, mẹ chị ngày nào cũng dẫn chị xuống lầu học đi, chị bị ngã đập vào mặt. Dì ấy rất đau lòng, dì ấy ôm chị vào trong ngực và hôn lên những giọt nước mắt trên mặt chị. Khi chị lớn lên, bắt đầu đi học, dù công việc của chú ấy bận rộn đến đâu, mỗi ngày ba chị đều đón chị ở cổng trường đúng giờ. Dùng chiếc xe đạp cũ để chở chị đi, trên đường trở về lúc nào đến đầu ngõ cũng đều mua bánh bao chiên mà chị thích đưa cho chị ăn. Khi bạn lớn hơn, chị bắt đầu tự đi học và muốn có một chiếc xe đạp mới và đẹp. Họ không chút do dự mua cho chị. Sau này, xe không cẩn thận bị trộm, chị khóc đến thương tâm, nhưng họ giả vờ không sao để an ủi chị, họ ăn mặc tiết kiệm tiền rồi mua cho chị một chiếc khác.
Hôm mưa to, chị quên mang ô, ba chị đi từ đơn vị công tác thật xa đến rồi vội đưa cho chị một chiếc ô. Dưới chiếc áo khoác mưa, trên mặt là đầy nước mưa, mắt kính che những giọt nước