“Vô liêm sỉ! Dám mắng trưởng lão gia tộc Linh Hồ ta, thằng nhãi con như mày thì không ai cứu được nữa rồi!”, Linh Hồ Ngọc Nhu thét lên, nghĩ đến Linh Hồ Uyển Nhi đã đánh cô ta một bạt tai, trong lòng cô ta cùng tức giận.
Nếu như bọn họ uy hiếp có thể khiến Diệp Hạo thật sự giết chết Linh Hồ Uyển Nhi thì cô ta rất vui vẻ.
“Diệp Hạo, mày là tên hỗn xược, mau thả chị Uyển Nhi ra, bằng không dù mày chết, tao cũng lôi xác mày ra quật!”, Linh Hồ Ngọc Nhu lại hét lớn tiếng nói.
Mọi người xung quanh cũng không nói nổi, lúc này rồi mà còn kích thích Diệp Hạo, người phụ nữ này bị ngốc sao?
Diệp Hạo lúc này tỏ vẻ rất căng thẳng, lưỡi dao đặt trên cổ Linh Hồ Uyển Nhi run rẩy, nói không chừng giây tiếp theo sẽ ra tay mất.
Một mỹ nhân tuyệt thế như vậy mà sau này lại tàn phai hương hoa!
“Cô Linh Hồ, xem ra cô nàng này chỉ mong cô đi chết thôi nhỉ…”, Diệp Hạo nhỏ giọng nói.
“Hừ, con khốn đó, tí nữa tôi sẽ trừng trị cô ta!”, sao Linh Hồ Uyển Nhi có thể không nghe ra được ý đồ muốn cố ý kích thích Diệp Hạo của Linh Hồ Ngọc Nhu chứ, nhưng Diệp Hạo vốn cũng chẳng muốn giết Linh Hồ Uyển Nhi.
Linh Hồ Tư Không càng đến gần, Diệp Hạo càng tỏ ra kích động hơn, lưỡi dao chỉ cách cổ trắng tuyết của Linh Hồ Uyển Nhi khoảng một ngón tay mà thôi.
“Tư Không, thắng là thắng, thua thì chính là thua, lập tức lùi lại! Tránh cho người thiên hạ nói nhà Linh Hồ ta dám chơi mà không dám chịu!”. Lúc này, ông cụ Linh Hồ cũng không ngồi yên nữa, lạnh lùng quát một tiếng khiến Linh Hồ Tư Không ngừng lại.
“Đại ca, để tôi làm thịt tên súc sinh này, dám đe
dọa người nhà Linh Hồ, không thể sống được!”, Linh Hồ Tư Không đáp lại một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất, vậy mà ông ta vẫn muốn bắt lấy Diệp Hạo.
Diệp Hạo ở chỗ chủ vị, trong lòng run rẩy dữ dội, anh đã cảm nhận được nguy hiểm to lớn. Linh Hồ Tư Không mà ra tay thì anh chắc chắn không còn đường sống.
Linh Hồ Ngọc Nhu vô cùng kích động, chết đi, cả Linh Hồ Uyển Nhi cũng mau chết đi!
Phù!
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện, còn nhanh hơn Linh Hồ Tư Không một bước, người này đứng trước mặt Diệp Hạo, đánh một chưởng về phía Linh Hồ Tư Không.
Bịch!
Linh Hồ Tư Không ra tay đánh trả lại, nhưng ngay lập tức, bị cản lại, lùi liên tục về sau, đáy mắt có vài phần kinh ngạc.
Người vừa mới ra tay chính là ông cụ Linh Hồ, lúc này sắc mặt ông ta lạnh lùng: “Tư Không, lời của tôi, ông cũng không nghe sao?”
Linh Hồ Tư Không đứng lại, hai tay chắp tay thành quyền: “Tư Không không dám, chỉ là…”
“Đủ rồi!”, Ông cụ Linh Hồ vung ống tay áo: “Không có chỉ là gì cả, lập tức đưa Tinh Phong đi xuống, ai dám có ý kiến thì xử theo gia quy!”
Hai mắt ông cụ Linh Hồ như chim ưng, oai nghiêm vô cùng, Linh Hồ Tư Không do dự một chốc: “Tư Không đã rõ!”
Linh Hồ Tư Không nghiêng đầu, đi đến bên cạnh Linh Hồ Tinh Phong: “Để bọn họ đưa cháu đi xuống đi!”
“Ông cố…”, Linh Hồ Tinh Phong không phục nhưng ở nhà Linh Hồ, mệnh lệnh của ông cụ Linh Hồ chính là lệnh trời, không thể làm trái!