“Diệp Hạo, tôi hận anh, anh chính là thằng khốn, giao dịch cái mẹ gì chứ bỏ hết!”, Linh Hồ Uyển Nhi mắt vẫn còn đẫm lệ, tức giận hét lên, quay người đi tới bên cửa rồi chạy ra ngoài.
Diệp Hạo ngơ ngác đứng trong phòng, thống khổ lắc đầu, làm sao lại khiến mình giống như kẻ phụ tình không bằng.
Quay lại nhìn vết thương trên bả vai của mình, Diệp Hạo nghiến răng, răng của Linh Hồ Uyển Nhì này cũng sắc thật, hai hàm răng còn in nguyên vết, máu trên bả vai anh vẫn không ngừng trào ra.
“Đúng là cầm tinh con chó...”, Diệp Hạo chửi đổng một tiếng, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tìm cái khăn tay đặt lên.
Anh không đi tìm Linh Hồ Uyển Nhi, vì thấy cũng không cần thiết, mà còn đang tính xem làm sao có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Độc Cô Thiên Đao đã nói anh biết có thể tìm thấy quả Phật Tâm ở cao nguyên Tạng Bắc, nhưng ông ta lại không biết vị trí cụ thể, còn Linh Hồ Uyển Nhi thì nói là cô ta biết.
Bên trong một căn biệt thự khác, Linh Hồ Tinh Phong vẫn đang rống lên, bác sĩ được Linh Hồ Tư Không mời tới đang xử lý vết thương cho hắn ta, mảng thịt trên cổ hắn ta cũng bị lật ra, nếu cắt sâu thêm một chút nữa, sẽ vào động mạch.
“Khốn nạn, anh nhất định phải giết chết thằng chó đó...”, Linh Hồ Tinh Phong hai mắt đỏ ngầu, không tiếc lời mắng chửi Diệp Hạo.
“Đại sư huynh, sư huynh cứ yên tâm dưỡng thương, em đoán trong thời gian tới thằng chó đó sẽ không rời khỏi nhà Linh Hồ chúng ta ngay đâu, chỉ cần nó vẫn còn ở trong nhà chúng ta, thì chúng ta có đầy cơ hội để xử lý”, Linh Hồ Mộc Thanh nói.
“Theo dõi sát thằng khốn đó cho anh, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, lập tức báo lại cho anh biết, ngoài ra hãy thu thập thông tin về lai lịch của nó, anh không tin nó từ không khí
bước ra, anh phải giết cả nhà nó!”
Linh Hồ Tinh Phong vô cùng tức giận, khiến Linh Hồ Mộc Thanh phải sợ run người, gật đầu lia lịa: “Mộc Thanh sẽ làm ngay!”
Một bên khác, trong phòng của Linh Hồ Uyển Nhi, Diệp Hạo vừa xử lý xong vết thương trên bả vai, liền thấy có một người đi vào, ngẩng đầu nhìn hoá ra là ông cụ Linh Hồ.
Diệp Hạo không biết tại sao ông cụ Linh Hồ lại tới đây, theo lý mà nói, đây là nơi mà ông ta sẽ không tới.
Diệp Hạo vội vàng đứng dậy, đi tới chào và kính cẩn nói: “Diệp Hạo xin chào ông!”
“Chào cái đếch gì!”
Ông cụ Linh Hồ quát một tiếng, như muốn xông tới giết chết Diệp Hạo, nhất thời, Diệp Hạo có cảm giác đang đứng trước quỷ môn quan, cả người toát mồ hôi lạnh.
Trước kia anh đã từng có cảm giác này khi phải đối diện với Độc Cô Thiên Đao, không ngờ ông cụ Linh Hồ này cũng cùng đẳng cấp với Độc Cô Thiên Đao.
“Uyển Nhi đâu?”, ông cụ Linh Hồ nghiêm mặt nói.
“Uyển Nhi...cô ấy...”, Diệp Hạo ậm ờ một lúc cũng không trả lời được, nhưng cũng không thể nói anh đánh Linh Hồ Uyển Nhi sưng mông, khiến cô ta tức giận bỏ ra ngoài!
Lại nói thêm, nhà Linh Hồ lớn như vậy, anh nào biết cô ta chạy tới chỗ nào trốn.
“Phù!”
Diệp Hạo chợt run người, sau đó liền phun ra một ngụm máu, toàn thân run bần bật, giống như lá bèo lúc nào cũng có thể bị lật nhào.
Ông cụ Linh Hồ đột ngột ra tay, thậm chí anh còn không biết ông ta ra tay như thế nào, vì anh không thấy ông ta có bất kỳ động tác nào.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Uyển Nhi đâu?”, ông cụ Linh Hồ trầm giọng nói.