*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hạo ho ra một ngụm máu, cố đè sự sợ hãi trong lòng xuống: “Uyển Nhi chạy ra ngoài rồi ạ, nhưng cháu không biết cô ấy đi đâu”.
“Không biết?”
Ông cụ Linh Hồ tức mà cười: “Thằng khốn nhà cậu, Uyển Nhi là minh châu trong nhà Linh Hồ chúng tôi, mà cậu lại dám ra tay đánh con bé, còn để con bé khóc lóc chạy ra khỏi nhà Linh Hồ, bây giờ đi đâu cũng không biết”.
“Cái gì?”, Diệp Hạo ngạc nhiên hỏi lại, Linh Hồ Uyển Nhi lại chảy ra khỏi nhà, cô ta cũng bốc đồng quá rồi đấy.
“Cậu có biết Uyển Nhi chạy thẳng tới Bắc Lộc núi Mãng không hả, đó là con đường gần nhất để chạy ra thế giới bên ngoài, nhưng đó cũng là nơi nguy hiểm nhất”.
“Chỗ đó là rừng nguyên sinh, lại còn có rất nhiều thú dữ, nếu Uyển Nhi bị chúng ăn thịt, thì coi chừng cái mạng của cậu đấy!”
Ông cụ Linh Hồ tức giận như muốn giết chết Diệp Hạo, còn anh lúc này như cá nằm trên thớt.
Diệp Hạo lúc này đang cảm thấy nguy cơ lớn, ông cụ Linh Hồ đáng sợ quá, khiến anh không dám có ý đồ phản kháng nào.
Anh tái mặt, nhà Linh Hồ ngụ tại núi Mãng của Thần Nông Giá, Linh Hồ Uyển Nhi cũng đã nói tình hình ở Bắc Lộc núi Mãng cho anh, biết được nơi nào nguy hiểm trùng trùng.
“Ông Linh Hồ, lần này là lỗi tại cháu, hôm khác cháu sẽ chịu phạt, bây giờ cháu đi tìm Uyển Nhi đã!”, Diệp Hạo thấp giọng nói xong liền chạy ra ngoài.
Lần này ông cụ Linh Hồ không hề ngăn anh lại, đợi bóng anh biến mất, khóe miệng ông cụ mới cong lên nụ cười xảo quyệt như hồ ly già.
“Hừ, muốn ép cưới Uyển Nhi để phá thế cục, thằng nhóc nhà cậu muốn đấu với tôi sao, còn non và
xanh lắm, chỉ là thiệt thòi cho Uyển Nhi của tôi rồi, sau này xử lý cậu sau!”
Bắc Lộc núi Mãng, thế núi khúc khuỷu, rừng xanh trùng trùng, Linh Hồ Uyển Nhi từ trong rừng chạy ào ra, đôi mắt to tròn hoen đỏ, mang vẻ ấm ức.
“Tên khốn, lại dám mạnh tay như vậy, đúng là đáng ghét…”, Linh Hồ Uyển Nhi oán giận tự lẩm bẩm một mình, chỗ đó của cô ta bây giờ vẫn đau rát, thậm chí dùng tay chạm nhẹ cũng khiến cô ta phải cắn răng.
Chỗ đó sưng hết lên, cô ta vô cùng hận Diệp Hạo, vốn muốn chỉnh đốn Diệp Hạo, để anh ngoan ngoãn nghe lời.
Nghe theo sắp xếp của cô ta, thực hiện kế hoạch tiếp theo, ai mà ngờ Diệp Hạo lại ác như thế, không niệm tình gì mà cho cô ta một trận.
Hơn nữa lại còn đánh chỗ đó, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa tức điên, hận không thể xiên cho Diệp Hạo một phát.
Khi cô ta chạy đi, Diệp Hạo cũng đi về phía Bắc Lộc núi Mãng, nhìn thấy rừng cây rậm rạp, lông mày Diệp Hạo nhíu lại, cánh rừng to như này làm sao mà tìm được một người chứ?
Nhưng anh hết cách rồi, thở dài thườn thượt: “Haiz, biết trước đã không đánh chỗ đó rồi, đúng là tự làm tự chịu…”
Diệp Hạo chân trước vừa bước vào rừng, thì chân sau đã có hai người từ sau tảng đá đi ra.
“Mày đi theo, tao về báo tin cho đại sư huynh, Diệp Hạo chạy rồi”, một người đàn ông quay về nhà Linh Hồ, một người âm thầm theo sau Diệp Hạo.