“Ở đại sảnh của Tứ Phương, mời mọi người đi theo tôi”.
“Mời”.
Một nhóm người bước vào bên trong. Người đi ở giữa là Tiêu Vệ, trưởng lão của Hồn Thiên Môn, đồng thời cũng chính là con trai của đại trưởng lão Tiêu Xuân Thu. Bên phải ông ta là một chàng trai trẻ tuổi.
Người đó tên là Tiêu Mặc Sanh, là cháu trai của Tiêu Vệ, con trai của anh cả ông ta.
Sau khi bước vào đại sảnh và chào hỏi một lượt thì Tiêu Mặc Sanh nhân cơ hội rời đi, hắn ta đến đây chỉ vì một mục đích, chính là Hoắc Thanh Thanh!
Tiêu Mặc Sanh cũng không xa lạ với Tứ Phương Tông, hắn ta đến đây nhiều lần, đi không xa đã có người chào hỏi.
Khi Hoắc Thanh Thanh chưa quay lại thì tin tức về lời cầu hôn của Tiêu Mặc Sanh với cô ta đã được truyền ra ngoài.
Hồn Thiên Môn đứng top 6 trong thế lực Cửu Môn Bát Tông, và thuộc top 3 trong số chín môn phái, mạnh hơn nhiều so với Tứ Phương Tông.
Hơn nữa, địa vị của Tiêu Mặc Sanh rất cao, hắn ta là cháu trai của đại trưởng lão Tiêu Xuân Thu, thực lực của hắn ta vài tháng trước cũng đã đột phá lên cảnh giới của Tiểu Tông Sư.
“Tiêu sư huynh, anh đến đấy à”, Tiêu Mặc Sanh đang hỏi thăm tin tức của Hoắc Thanh Thanh với các đệ tử ở đây thì từ bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh ngạc.
Hắn ta quay người lại nhìn rồi bật cười: “Phương Dao, cô đến đúng lúc quá, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.
“Muốn tìm sư muội Thanh Thanh sao?”, Phương Dao cười, cô ta chính là sư tỷ của Hoắc Thanh Thanh, sớm đã được tiếp xúc với Tiêu Mặc Sanh nên không cần đoán cũng biết.
“Chắc là sư muội đang luyện công, để tôi đi gọi em ấy ra”, Phương Dao lập tức nói.
“Được, vậy phải làm phiền Phương Dao sư tỷ rồi”, Tiêu Mặc Sanh nói chuyện một cách dịu dàng ôn hòa, có phong cách của một gia tộc lớn.
Một số nữ đệ tử
của Tứ Phương Tông thấy thế thì đều rung động, đáng tiếc là Tiêu Mặc Sanh chỉ thích Hoắc Thanh Thanh.
Vài nam đệ tử bước tới a dua nịnh hót, nhưng trong số đó có một người lặng lẽ rời đi, chạy nhanh về một hướng.
Trong một sân khác, Hoắc Thanh Thanh đang luyện võ, còn hơn một tháng nữa sẽ diễn ra cuộc thi đấu tông môn, một khi Tiêu Mặc Sanh thắng, anh sẽ mang sính lễ đến để đón cô ta vào Hồn Thiên Môn.
Cô ta không muốn gả đến đó, cũng không muốn gả cho Tiêu Mặc Sanh, cho nên mấy ngày nay đều đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân.
Cô ta thích ai thì cô ta chính là người hiểu rõ nhất.
Ngoại trừ Diệp Phàm thì cô ta không thể yêu được ai nữa, nếu đến lúc đó mà không được, cô ta sẽ tự chạy trốn xuống núi, chỉ là hình phạt dành cho việc phản bội sư môn cô ta không thể nào chịu đựng được, hơn nữa, nó cũng ảnh hưởng vô cùng lớn đến nhà họ Hoắc.
Đến lúc đó, không tìm được cô ta, Tứ Phương Tông sẽ đến nhà họ Hoắc hỏi tội, vì vậy, Hoắc Thanh Thanh ngày đêm luyện tập, cố gắng hết sức để nâng cao thực lực.
“Ôi, sư muội Thanh Thanh lại đang luyện tập à”, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói, trong mắt Hoắc Thanh Thanh thoáng qua một tia chán ghét, chỉ cần nghe tiếng là cô ta cũng biết đây là Phương Dao rồi.
Cô ta vô cùng chán ghét Phương Dao.
Thấy Hoắc Thanh Thanh không để ý tới, mắt Phương Dao lóe lên một tia lạnh lẽo, cô ta quát lên: “Sư muội Thanh Thanh, người đàn ông của em – Tiêu Mặc Sanh đến rồi, còn không mau đi ra gặp mặt đi.