*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xoẹt.
Vừa dứt lời, Hoắc Thanh Thanh đang luyện kiếm đột nhiên quay người lao về phía Phương Dao, khi cô ta dừng lại thì mũi kiếm sắc bén chỉ cách Phương Dao chưa đầy nửa mét.
Động tác xảy ra đột ngột khiến Phương Dao toát mồ hôi lạnh, cô ta lập tức nổi giận: "Hoắc Thanh Thanh, đồ điên này, cô định giết tôi sao?"
Phương Dao vừa ngạc nhiên vừa tức giận, từ trước kia, sau khi cô ta và sư phụ Hoa Vũ Dung đưa Hoắc Thanh Thanh trở về.
Cô ta biết mình và Hoắc Thanh Thanh không hợp nhau, vừa nói là liền đâm chọc, vừa nói là đánh.
Vốn dĩ, cô ta mạnh hơn Hoắc Thanh Thanh một bậc, nhưng thế vẫn chưa đủ, vì Hoắc Thanh Thanh luôn nỗ lực luyện tập, nên tiến bộ rất nhanh.
Hoàn toàn không còn là sư muội chỉ biết ham chơi làm biếng như trước kia, bây giờ khi cùng Hoắc Thanh Thanh chiến, cô ta cũng chỉ có thể lấn lướt được vài phần.
“Sư tỷ, ăn nói đứng đắn chút đi, Tiêu Mặc Sanh thì liên quan gì tới em chứ, nếu chị muốn làm người phụ nữ của anh ta thì nhanh còn kịp, bằng không đợi tới khi anh ta để ý người phụ nữ khác rồi, tới lúc đấy đừng có chạy về đây mà khóc lóc”, Hoắc Thanh Thanh lạnh lùng cười nói.
Phương Dao tức giận nói lại: “Hoắc Thanh Thanh chị thấy em láo quá rồi đấy, sư huynh Tiêu vẫn còn đang ở bên ngoài, nếu em không đi, thì đừng trách chị cưỡng chế dẫn em đi đấy nhá!”
“Ha ha, mở miệng là sư huynh Tiêu?”
Hoắc Thanh Thanh cợt nhả nói: “Nghe sư
tỷ gọi thân thiết chưa kìa, không biết sư huynh Lục Thần mà tỷ thầm thương trộm nhớ nghe thấy câu vừa rồi có phát ghen không nhỉ?”
“A!”
Phương Dao liền hét lên, giống như mèo bị giẫm phải đuôi, tức đến run người.
“Hoắc Thanh Thanh, em láo quá rồi đấy, xem chị có dạy em một trận ra trò không”.
Phương Dao giận mà hét lên, rồi rút kiếm chĩa về phía Hoắc Thanh Thanh. Hoắc Thanh Thanh không chút sợ hãi, cũng rút kiếm ra đỡ chiêu.
Dù sao cô ta cũng không ưa gì Phương Dao, cũng vừa hay có thể thử chiêu thức mới vừa học được, hai người cùng lao vào chiến đấu liên hồi.
Trong khu ký túc nam của Tứ Phương Tông, một người đàn ông đang vội vã chạy vào bên trong sân, bên trong đó đang có mấy người giao chiến với nhau.
Hơn nữa lại còn là hai đánh một, người đàn ông vừa chạy vào liền nói: “Sư huynh Lục đừng đánh nữa, Tiêu Mặc Sanh đó lại chạy tới tìm sư muội Thanh Thanh”.
“Rầm!”
Trong cuộc chiến ba người kia, chợt có một người đàn ông dùng một kiếm đánh bay hai người còn lại, rồi vội chạy lại chỗ người vừa chạy tới báo tin. Người này thân hình cao lớn, dáng vẻ hiên ngang.
“Nói lại lần nữa, Tiêu Mặc Sanh đó tại sao lại tới nữa?”, người vừa nói chính là Lục Thần.