*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khuôn mặt Hàn Húc Đông tràn ngập vẻ ngại ngùng, cũng không nói gì thêm, đợi Hàn Tại Dần đi xa, sắc mặt ông ta lập tức trở nên âm ngoan.
Trở lại xe, Hàn Húc Đông đấm một quyền vào tay lái: “Mẹ nó, Hàn Tại Dần đúng là mọc đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả người anh cả này cũng bỏ mặc”.
“Còn có mụ đàn bà chết tiệt kia, một kẻ làm công còn thực sự coi mình là bà chủ, tôi sẽ tìm người xử lý cô ta…”
“Anh cả, anh hồ đồ gì đó, tất cả đợi Bách Hào ra ngoài rồi lại nói, lúc này không thể hành động hấp tấp”, Hàn Minh Chung ở một bên gấp rút khuyên nhủ.
“Yên tâm, tôi còn chưa đánh mất lý trí, đợi Bách Hào ra ngoài, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!”, ánh mắt âm độc của Hàn Húc Đông lại một nữa hướng về phía cửa vào Công nghệ Tuyết Phàm rồi khởi động xe rời đi.
...
Trong những ngọn núi rộng lớn mênh mông tuyết trắng ở phía bắc Tây Tạng, Hàn Tuyết và Đức Tán thượng sư cùng một nhóm người đã đi bộ trong vài giờ, tuyến đường Yên Nhiên mà họ đi khác với con đường của Âu Dương Ngọc Quân đi trước đó.
Trong tầm mắt của họ bỗng xuất hiện một tháp Phật màu trắng, nó không hề tồn tại trong lộ trình của Âu Dương Ngọc Quân và Diệp Hạo.
Sau khi đến tháp, những vị lạt ma này bắt đầu chất từng đống Mã Ni, giống như bày một trận pháp, hình thành một hoa văn đặc biệt.
“Hàn thí chủ, có thể tìm được quả phật tâm hay không, tất cả những việc phía sau đều phải dựa vào cô rồi!”, Đức Tán thượng sư nghiêm nghị nói với Hàn Tuyết.
“Thượng sư, quả phật tâm có thể đợi một chút không, chúng ta đi tìm ba người bạn của tôi, có được không?”
Hàn Tuyết một lòng muốn tìm nhóm người Âu Dương Ngọc Quân, về phần quả phật tâm lại bị cô ấy xếp thứ hai.
“Hàn thí chủ, giữa hai người họ không hề có mâu thuẫn!”
Đức Tán thượng sư lắc đầu: “Tang Cát đang ở cùng với họ, với sự thân thuộc của Tang Cát với núi tuyết, sẽ không có nguy hiểm gì lớn, hơn nữa quả phật tâm đối với cô và chúng tôi đều vô cùng quan trọng”.
"Nếu còn thừa sau khi
tìm được, Hàn thí chủ có thể tự mình sử dụng, sự hiểu biết của cô về phật pháp sẽ càng cao sâu và cảm nhận được nhiều điều hơn, chúng tôi sẽ dễ dàng tìm thấy họ, nếu không cứ tìm kiếm một cách không có mục đích mông lung như vậy thì đúng là được không bù mất!”
“Thượng sư, các ông cũng muốn quả phật tâm?”, lông mày Hàn Tuyết lập tức nhíu chặt lại.
Cô có linh cảm không lành, đối phương dường như đang lợi dụng cô, lợi dụng cô tìm kiếm quả phật tâm.
Điều đó có nghĩa là lúc trước khiến Âu Dương Ngọc Quân và những người khác đi tìm quả phật tâm tất cả đều là giả, căn bản không có gì chắc chắn?
Mà giữ lại cô trong chùa, nghiên cứu kinh phật, khiến cô tự mình đạt được một loại thăng hoa đặc biệt, số mệnh đặc biệt của cô trong kinh Minh Vương Khổng Tước sau lễ rửa tội đó, khiến cô có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó đặc biệt.
“Hàn thí chủ, chúng tôi hoàn toàn không có ác ý, tất cả đều vì chúng sinh, nhóm người Âu Dương thí chủ tuyệt đối vẫn bình an vô sự!”
Đức Tán thượng sư nhìn thấy sự biến hóa trên khuôn mặt Hàn Tuyết, liền biết rằng cô đã đoán ra được điều gì đó,
Không làm như vậy, Hàn Tuyết làm sao có thể an tâm ở lại trong chùa nghiên cứu kinh Minh Vương Khổng Tước, không dẫn dụ mấy người Âu Dương Ngọc Quân rời đi, Hàn Tuyết làm sao có thể yên lòng hợp tác cùng họ?
Về phần quả phật tâm có mấy trái?
Có một trái đã là phật duyên cực lớn, vài trái là điều hoàn toàn không có khả năng.
Đợi sau khi tìm thấy quả phật tâm, đánh thức kham bố Tông Thành của thế hệ trước nữa, liền có thể giảng giải kinh phật với Hàn Tuyết, độ hóa cô, quy y cửa phật.