Thề trước danh nghĩa của Phật Tổ!
Hàn Tuyết lúc này vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Đức Tán Thượng Sư.
Đức Tán Thượng Sư cảm thấy có một nguồn áp lực rất lớn, loại áp lực này không đến từ cơ thể, mà đến từ tâm linh.
Như thể nếu ông ta nói dối Hàn Tuyết, thì sẽ phải chịu nghiệp hỏa, áp lực vô hình này khiến Đức Tán Thượng Sư phát hoảng.
Người theo đạo Phật, luôn rất tin vào luật nhân quả báo ứng.
Hôm nay gieo nhân nào, sau này sẽ gặt được quả đó.
Bọn họ cho rằng Hàn Tuyết chính là Minh Vương Khổng Tước chuyển thế, bởi bản đồ sao của Hàn Tuyết rất giống Minh Vương Khổng Tước, mà thực tế là như vậy.
Hàn Tuyết tu luyện kinh Minh Vương Khổng Tước mới có mấy ngày, nhưng đã có thể sử dụng, thậm chí còn phát hiện ra dị tượng phật quang phổ chiếu.
Tuy vẫn chưa hiện rõ, thế nhưng người trong Phật môn rất để ý tới điều này và tin điều này.
“Được, tôi đảm bảo với cô, nếu như bạn của cô xảy ra chuyện, Đức Tán tôi sẽ hồng liên nghiệp hoả quấn thân, vĩnh viễn ở trong địa ngục, A Di Đà Phật!”, Đức Tán Thượng Sư thề trước mặt Hàn Tuyết.
Các vị lạt ma khác ai nấy cũng đều run người, lời phật thệ này không thể tuỳ tiện nói ra, đối với những người không tin vào Phật thì sẽ chẳng là gì, cả ngày mắng chửi Phật cũng được.
Nhưng đối với những người tin và đi theo Phật lại không thể tuỳ tiện nói ra lời thề này, bằng không sẽ trói buộc tâm linh trong bóng tối, khi học Phật pháp rất dễ bị công kích dẫn tới tẩu hoả nhập ma.
Đức Tán Thượng Sư cũng không còn cách nào khác, vì để chùa Đạt Mẫu trở thành ngôi chùa lớn thứ năm trong khu vực Bắc Tạng, ông ta không vào địa ngục thì ai vào!
“Đức Tán Thượng Sư, hy vọng ông sẽ giữ lời hứa, sau khi tìm được quả Phật Tâm
sẽ giúp tôi tìm ra ba người bọn họ!”
Hàn Tuyết biết, nếu không tìm được quả Phật Tâm, Đức Tán Thượng Sư sẽ không giúp cô tìm ra nhóm của Âu Dương Ngọc Quân.
Năm mươi đại hàng, biến mất đi một, còn lại bốn mươi chín Mani đẩy Hàn Tuyết vào giữa.
Bánh xe cầu nguyện di chuyển, những tiếng đọc kinh vang vọng khắp nơi, Hàn Tuyết khẽ nhắm mắt, chăm chú cảm ngộ theo phương thức của Đức Tán Thượng Sư.
Trong bóng tối, thiên linh của Hàn Tuyết dường như có một cơ linh đặc biệt xuất hiện, Đức Tán Thượng Sư vô cùng kinh ngạc, miệng không ngừng lầm bẩm.
Soạt!
Hàn Tuyết mở mắt, tiếng đọc kinh cũng dừng lại.
“Thí chủ Hàn có phải đã biết được phương hướng?”, Đức Tán Thượng Sư vội vàng hỏi.
“Thượng sư, đây chỉ là trực giác của tôi mà thôi, còn tôi không chắc có tìm được hay không”.
Hàn Tuyết nói một câu, rồi chỉ về một phía: “Đi về phía đó!”
“Đi, khởi hành!”, Đức Tán Thượng Sư không có bất kỳ nghi ngờ gì, hai mươi mốt vị lạt ma đứng dậy, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Hàn Tuyết không nói gì, cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thể làm khác.
Một bên khác, nhóm của Âu Dương Ngọc Quân đã ăn no uống đủ, Zado cũng đã dần hạ sốt.
“Anh Âu Dương, tôi đi lấy chút nước...”, ba người ăn đùi sói, cho nên tay toàn là mỡ, Zado nói xong liền cầm bình nước đi ra con sông bên ngoài.