Vẫn may ba tên thủ lĩnh của mấy nhóm trộm mộ này có võ công tương đối cao, thế nhưng cũng không có hy vọng gì.
“Ba người chúng ta phải liên thủ lại, bằng không chết cả nút đấy!”, ba tên thủ lĩnh của nhóm trộm mộ lùi về phía sau, một tên liền hô lên, về tổng thể, các lạt ma ở đây quá khác bọn chúng.
“Được, sau khi lấy lại được cổ Phật, chúng ta chia đều!”, ba người cùng thoả thuận, rồi cùng xông về phía Hắc Thiên.
“Khốn nạn, bọn người ngoài chúng mày đều đáng chết!”, Hắc Thiên gầm lên liên hồi, ba người bọn chúng vây lại tấn công cũng khiến gã ta cảm thấy áp lực rất lớn.
Và càng quan trọng hơn là, không thấy Đức Tán Thượng Sư đâu, kẻ thù lớn nhất của gã ta chính là Đức Tán Thượng Sư, gã ta không tin Đức Tán Thượng Sư lại từ bỏ bức tượng Phật cổ bằng vàng thật này, dù gì những lạt ma của ông ta vẫn còn đang chiến đấu.
Thế nhưng không nhìn thấy Đức Tán Thượng Sư khiến lòng gã ta chợt cảm thấy u ám, một bên khác Lương Hồng, Âu Dương Lăng Vân vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát, rồi bọn họ quay ra nhìn nhau.
Âu Dương Lăng Vân liền lấy ra một vật dạng hình cầu bằng sắt, chỉ có điều bên trên quả cầu sắt này có rất nhiều các con mắt nhỏ.
“Cái này tôi bỏ ra không ít tiền mua từ chỗ nhà họ Mặc đấy, mong sẽ không lãng phí khi dùng ở chỗ này”, quả cầu này tên là Ngàn Vạn Tám Trăm Kim Trâm, bên trong quả cầu có chứa tám trăm cây kim.
Nhà họ Mặc nổi tiếng trong việc sử dụng ám khí, và nhà bọn họ là một trong những gia tộc mạnh trong giới võ đạo, chủ yếu sử dụng đủ các loại cơ quan.
Nghe nói, bây giờ các cơ quan mật trong đại nội Hồng Tường ở thủ đô đều là do nhà họ Mặc bố trí, nhằm để bảo vệ thủ trưởng cao cấp nhất.
“Sư đệ Lăng Vân suy nghĩ nhiều rồi, kim thân cổ Phật bằng vàng thật kia không chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc, đây là bảo vật hiếm có, hơn nữa nghe nói chân đế của cổ Phật đó còn có khắc bí quyết tối cao của Phật môn, Kim Cương Đại Thủ Ấn!”
Lương Hồng trầm
giọng nói, gương mặt bừng sáng, Kim Cương Đại Thủ Ấn là bí quyết tối cao của Phật môn.
Nếu như gã ta có thể học thành, thì tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu không hề tầm thường trong giới võ thuật.
Gã ta sẽ lọt vào mắt xanh của các tông sư võ đạo, một khi nhận được nguồn bồi dưỡng lớn như vậy, gã ta có thể một bước lên trời.
“Nói cũng phải, đúng là tôi nghĩ nhiều rồi!”, Âu Dương Lăng Vân cười, rồi ấn vào cái nút nhỏ trên quả cầu sắt.
Hắn có chút đau lòng, món đồ chơi này ngốn không ít tiền của hắn ta.
Sau đó hắn liền ném quả cầu về đám hỗn chiến, tất cả mọi người chỉ thấy một quả cầu được tung ra, nhưng không ai chú ý tới nó.
Bụp bụp bụp...
Ngay khắc sau những chiếc kim trong quả cầu phóng ra ầm ầm.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi, một vài người phản ứng nhanh, vội vàng dùng vũ khí của mình để chặn lại.
Nhưng cũng có một vài người không được may mắn như vậy, bị những chiếc kim này bắn trúng mắt thậm chí còn bắn trúng cả vào huyệt thái dương.
“Giết!”
Lương Hồng hô lên một tiếng, rồi từ trong chỗ ẩn nấp nhảy ra, trường kiếm trong tay vung lên, một cái đầu liền bay ra.
“Mẹ nó, đồ chó dám đánh lén...”, một người đàn ông tức giận nhảy dựng lên chửi một tiếng, cầm chặt thanh đao trong tay xông về phía Lương Hồng.
Cuộc hỗn chiến lại lần nữa diễn ra, Lương Hồng chặn đứng bọn chúng, Âu Dương Lăng Vân và cô gái đó cùng đi tới khiêng cổ Phật bằng vàng thật kia.
“Khốn nạn, bỏ xuống cho tao...”, một giọng hét vang lên, lúc này tất cả mọi người không để ý tới vết thương do kim đâm vào, mà cùng đồng loạt xông tới giết nhóm Âu Dương Lăng Vân.