*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế nhưng, Lương Hồng lại quá dũng mãnh, trong một khoảng thời gian ngắn đã chặn được hết đám người này.
Ngàn vạn cây kim kia phát huy tác dụng rất lớn, khiến tất cả bọn họ mỗi lần xuất một chiêu đều trưng ra bộ mặt thống khổ.
Một bên khác, Âu Dương Ngọc Quân và Diệp Hạo liên thủ tấn công Đức Tán Thượng Sư, cả hai bên đều đang trong thế giằng co, quả Phật Tâm vẫn quay tròn giữa không trung, chưa rơi vào tay bất kỳ ai.
“Hai thằng ranh kia, bọn mày tự tìm đến chỗ chết mà!”, Đức Tán Thượng Sư tức giận tột cùng, sát ý nồng nặc toát ra từ một hoà thượng như ông ta.
“Hoà thượng, ông mà có sát ý, cẩn thận Phật Tổ xử lý ông đấy, để ông vĩnh viễn đày dưới địa ngục!”, Diệp Hạo mở miệng hô lớn.
“Ha ha ha... gi ết chết bọn mày rồi, tao sẽ tự mình sám hối với Phật Tổ!”
Đức Tán Thượng Sư điên người cười ha ha, thiền trượng gần như đánh ra cả tàn ảnh, nhất thời xuất hiện cả tia lửa, mỗi một chiêu của ông ta đều là sát chiêu, chiêu nào chiếu nấy giáng xuống như muốn gi ết chết đối thủ.
“Tôi đi giúp bọn họ”, Linh Hồ Uyển Nhi ẩn nấp ở một chỗ khác liền nói một câu, sau đó liền chạy tới chỗ Diệp Hạo.
Long Linh lạnh lùng hừ một tiếng, rồi cũng xông lên, Zado miệng lắp bắp, sợ hãi trước ý chí chiến đấu của mấy cô gái này!
Linh Hồ Uyển Nhi chạy trước nghe thấy tiếng Long Linh theo sau, khoé miệng liền cong lên, sau đó tăng tốc chạy nhanh hơn.
“Lão hoà thượng, chi bằng làm cuộc giao dịch với chúng tôi, mỗi người chúng ta lấy một nửa quả Phật Tâm này, ông thấy thế nào?”, Diệp Hạo thương lượng với Đức Tán Thượng Sư.
Quả Phật Tâm là
loại thuốc thần kỳ, chắc không cần tới cả một quả hoàn chỉnh, nếu như hai người có thể nhất trí với ý kiến này, anh cũng sẽ tránh được trận đánh sống còn.
“Hừ, chẳng thế nào cả, quả Phật Tâm vốn là do tấm lòng từ bi của Phật hoá thành, các người không có tư cách gì để hưởng thụ nó cả!”, Đức Tán Thượng Sư tức giận quát.
Trong mắt ông ta quả Phật Tâm vẫn là do sự từ bi của Phật Tổ hoá thành, làm sao có thể để người như Diệp Hạo dùng nó được chứ.
Đối với ông ta Diệp Hạo là kẻ ngoại đạo, Diệp Hạo nghe vậy nét mặt chùng xuống: “Đúng là cục đá nằm trong hang mà, vừa thối vừa cứng, không linh hoạt chút nào!”
Trận chiến giữa hai bên ngày một kịch liệt hơn, đúng lúc này một bàn tay trắng ngần từ trên cao với xuống, nhắm vào quả Phật Tâm.
“Để lại...”, Đức Tán Thượng Sư quát một tiếng, thiền trượng trong tay liền đập vào bàn tay đang vồ lấy quả Phật Tâm.
Không sai chính là Linh Hồ Uyển Nhi, cô ta nắm một cành dây leo đu người từ trên xuống, nhìn chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần.
Cùng lúc đó một bóng người khác cũng xông tới, thanh kiếm trong tay người này cũng hướng về phía Đức Tán Thượng Sư.
Người tiếp theo chính là Long Linh, cô ta không cướp quả Phật Tâm, tuy cô ta vẫn tức Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng cũng không tới mức mất lý trí.