*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Các người đang cưỡng ép giam cầm tôi, Phật tổ sẽ không để các người làm như vậy, các người buông tha cho tôi, tôi không cần vận may này, tôi chỉ muốn giúp chồng, dạy con mà thôi!”
“Vô lượng thọ Phật, thí chủ phải biết bể khổ vô biên quay đầu là bờ, duyên phận hai vợ chồng đã tận, đời người phải biết buông bỏ, thí chủ phải tự cân nhắc đi thôi!”
Giới Thành chắp hai tay thành chữ thập, ngay sau đó đứng dậy đi ra cửa phía sau rời đi.
Hàn Tuyết cũng lập tức đứng dậy, muốn chạy theo.
Nhưng Phổ Đà vừa vung tay áo lên, một luồng khí bay ra, Hàn Tuyết đã bị bắn ngược trở lại.
“Thí chủ Hàn Tuyết, chúng tôi đều vì muốn tốt cho cô, xin hãy tự suy nghĩ!”, Phổ Đà nói xong liền quay người rời khỏi, đóng cửa lớn điện Phật lại.
“Trông coi nơi này cho kỹ, không cho phép bất kỳ ai đến đây!”, Phổ Đà căn dặn với bốn người bảo vệ canh giữ ngoài cửa rồi cất bước đi theo Giới Thành.
Trong điện Vạn Phật, cửa lớn đã bị đóng, Hàn Tuyết ra sức đánh vào cửa lớn, nước mắt tuôn đầy mặt.
Bởi vì cô nghe thấy được tiếng quát lớn từ xa vọng lại, chính là giọng nói của Diệp Phàm.
“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy…”
Hàn Tuyết hét to, chờ đợi đã lâu như vậy, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng Diệp Phàm đã đến rồi mà cô lại bị giam cầm ở đây.
Lúc này, trong lòng Hàn Tuyết vô cùng tức giận, tràn ngập
căm hận với kham bố Phổ Đà, với Đức Tán, với cả đại sư Giới Thành.
Oán hận càng nhiều càng khiến cơ thể Hàn Tuyết run lên dữ dội, cô ngẩng đầu nhìn hàng ngàn hàng vạn bức tượng Phật Đà tinh xảo trước mặt, Hàn Tuyết tức giận chửi ầm lên.
Bốn lạt ma canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc bất ngờ.
Bên ngoài chùa trận chiến rất hỗn loạn, Đức Tán sớm đã không còn tự tin như lúc đầu nữa, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Bảng hiệu trong tay Diệp Phàm lúc này chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị cây trượng của Đức Tán đập nát.
“Chậc chậc, đến bảng hiệu của mình mà cũng không tiếc đập bỏ, xem ra ông cũng chẳng phải ngoan đạo gì nhỉ, tôi nghi ngờ không biết tín ngưỡng của ông có phải là quỷ Satan không vậy… À, sai rồi, phải là Mara Papiyan mới đúng!”, Diệp Phàm mỉa mai cười nói.
Nghe thấy vậy, Đức Tán tức giận đến nỗi mặt mũi co rúm lại, trong lòng lửa giận bừng bừng.
“Thằng ranh con, nhận phạt đi!”. Đức Tán lại giơ cây trượng lên đánh về phía Diệp Phàm.
“Con lừa già nhà ông, không đùa với ông nữa!”