Tia lửa liên tục b ắn ra, lưỡi đao của Diệp Phàm xoay nghiêng qua hướng về phía Đức Tán, cây trượng trong tay Đức Tán chắn ngang cản lại, lưỡi đao Diệp Phàm lại thay đổi. Vòng đồng trên thân cây trượng bị lưỡi dao Bá Binh Hoàng Tuyền sắc bén cắt đứt dễ dàng.
Diệp Phàm điểm mũi chân một cái, cả người đè lên, phát hiện ra sơ hở liền đánh một quyền vào ngực Đức Tán.
Bị đánh trúng quyền mạnh như vậy, Đức Tán liên tục lùi về sau, yết hầu ông ấy khẽ run, khoé miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng còn chưa kịp đợi để ông ấy thở, Diệp Phàm lập tức tấn công, như cuồng phong bão táp xông về phía ông ấy.
“Hoà thượng, thật sự tôi không muốn giết người, thả Hàn Tuyết ra thì chúng tôi sẽ rút lui!”, Diệp Phàm hét lớn, thật sự anh không muốn giết người, hơn nữa Đức Tán còn là thượng sư của chùa Đạt Mẫu, địa vị cũng cao.
Một khi gi ết chết ông ấy, giữa chùa Đạt Mẫu và anh sẽ mãi truy giết không ngừng. Anh lo rằng lỡ đâu chùa Đạt Mẫu chó cùng rứt giậu sẽ thương tổn đến Hàn Tuyết.
“Ngông cuồng, giết tôi sao, anh làm sao có được bản lĩnh này!”
Đức Tán rống lên, xoay tròn cây trượng trong tay phát ra tiếng rít xé gió, đánh trực tiếp với thanh đao Bá Binh Hoàng Tuyền của Diệp Phàm.
Phổ Đà đi ra tới cửa lớn chùa, ông ta nhìn thấy bảng hiệu chùa bị đập nát rơi vãi khắp nơi, nhất thời sắc mặt tối sầm.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn thấy kham bố Phổ Đà, biết được ông ta mới là chủ mưu sau tất cả chuyện này, sát ý trong lòng đột nhiên nổi lên cuồn cuộn.
“Cút hết cho tôi!”
Đột nhiên Diệp Phàm bùng nổ, đột ngột tốc độ vung đao tăng lên, vung loạn xạ khắp nơi, thế tiến công của Đức Tán cũng bị thế đao của Diệp Phàm ảnh hưởng, phút chốc cũng trở nên lộn xộn không quy luật.
Đao
này chém xuống nhanh đến kinh sợ khiến Đức Tán bay ra ngoài, ngực ông ấy bị rạch một đường kéo dài từ trái sang phải.
Máu chảy ra liên tục, áo choàng dài lạt ma gần như ngay tức khắc bị nhuộm đỏ màu máu.
Diệp Phàm ngang nhiên xoay người, nhìn kham bố Phổ Đà: “Bây giờ cứu còn kịp, thả Hàn Tuyết ra tôi sẽ quay lưng rời đi!”
Kham bố Phổ Đà trừng mắt nhìn, đao này chém xuống quá nhanh, lúc nãy ông ta vẫn còn đang suy nghĩ tự mình có nên tham gia vào trận đánh hay không.
Dù sao ông ta cũng là kham bố của chùa, nếu ông ta tham gia vào trận đánh, dù là hai đánh một hay là đánh một người trẻ tuổi đi chăng nữa.
Thì cũng sẽ khiến người khác chỉ trích ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn đánh nhỏ.
Hơn nữa, ông ta rất tin tưởng vào thực lực của Đức Tán, Đức Tán đã trở thành tiểu tông sư từ nhiều năm trước, không chỉ là trấn áp Diệp Phàm mà với người sức lực tương đương cũng không vấn đề gì.
Vậy nhưng thực tế như tát vào mặt ông ta.
Đột nhiên Diệp Phàm đột nhiên bùng nổ, Đức Tán lại như lục bình trôi nổi thiếu chút nữa đã bị một đao chém ngang người!
“Yêu ma, đáng chết!”, Phổ Đà hét lớn, khua bàn tay trống rỗng, một cây hàng ma xử rơi vào trong tay.
Một luồng khí dữ dội phát ra từ bên trong cơ thể ông ta, áo khoác dài lạt ma bay phấp phới mạnh mẽ dù không hề có gió.
Phật nói rằng từ bi, nhưng cũng có Phật Nộ Kim Cang!