“Tao nói, tao nói Thượng Quan Diên Vũ có một căn biệt thự tại sơn trang Cẩm Tú, mỗi thứ hai, tư, sáu đều sẽ tới đó ở”, Thượng Quan Minh Vũ nói.
“Rất tốt, rất cảm ơn câu trả lời của mày, song tao nhấn mạnh một lần nữa, nhà họ Hàn bọn tao không sợ nhà Thượng Quan bọn mày, bọn mày không thể biết hết được sự lớn mạnh của tập đoàn Thiên Bảo”, Diệp Phàm nói.
Dường như nhà họ Hàn đã trở thành đệ nhất thành phố Cảng, thần thái vô cùng tự tin, khiến cho Thượng Quan Minh Vũ tức run nguời.
"Ngoài ra, tao cũng không ngại nói thẳng cho mày biết, nhà họ Hàn bọn tao có hợp tác với tập đoàn Phục Hổ, mày động tới nhà họ Hàn chính là động tới tập đoàn Phục Hổ.
Nhà Thượng Quan bọn mày là cái thá gì, đấu lại được với tập đoàn Phục Hổ sao? Nằm mơ đi!”,Diệp Phàm trừng mắt nói.
"Đúng.
.
đúng, nhà họ Hàn là nhất còn nhà Thượng Quan là rác rưởi, không xứng để lau giày cho nhà bọ Hàn”, Thượng Quan Minh Vũ vội vàng nói, lửa giận trong lòng sớm đã đuợc đè xuống.
"Hừ, đồ nhát chết, xem như mày là người thức thời, nhà họ Hàn bọn tao còn có tập đoàn Phục Hổ chống lưng!”, Diệp Phàm cười nhạo một câu, cắt đứt dây cởi trói cho Thượng Quan Minh Vũ, đường hoàng rời đi.
Sau khi thấy xe của Diệp Phàm đã đi rồi, Thượng Quan Minh Vũ mới lớn tiếng chửi đổng.
"Nhà họ Hàn chết tiệt, ông đây nhất định cho mày phá sản, còn cả cái tập đoàn Phục Hổ chết dẫm đấy nữa, cái thứ từ ngoài nước vào, phép vua còn thua lệ làng đấy, hiểu không hả”, Thượng Quan Minh Vũ luôn miệng chửi rủa.
Ở phÍa xa trong căn biệt thự nhà họ Hàn, bà cụ Hàn Đang ngồi uống trà và liên tục hắt hơi mấy cái, người giúp việc vội vàng mang chiếc chăn mỏng tới.
Thượng Quan Minh Vũ ghét cay ghét đắng nhà họ Hàn, thậm chí mối thù này còn mãnh liệt hơn cả so với Diệp Phàm.
Không có sự hậu thuẫn của nhà họ Hàn, thì liệu Diệp Phàm có dám đánh hắn như vậy không? Đương nhiên là không rồi.
Bởi vậy hắn ta quyết định phải thu phục bằng được nhà họ Hàn, đợi tới khi nhà họ Hàn phá sản, hắn ta muốn xem tới lúc đó Diệp Phàm còn dám vênh váo thế nào.
Hắn ta lấy điện thoại, tìm số của Thượng Quan Diên Vũ, Diệp Phàm thăm tung tích của Thượng Quan Diên Vũ, nhất định sẽ tìm anh ta gây chuyện.
Song, đúng lúc Thuợng Quan Minh Vũ định nhấn nút gọi, hắn ta chợt dừng tay lại.
“Thượng Quan Diên Vũ, mày là đổ rác rưởi, người mày bắt rồi, lại để tao tới chịu khổ, dựa vào đâu cơ chứ?"
"Nhất định phải cho mày cùng nếm mùi vị đau khổ này!"
Sau khi mắng chửi một hồi, hắn ta liền tìm số điện thoại của bố mình, đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn ta liền mếu máo nói: "Bố, con bị người ta đánh, đánh bầm dập luôn rồi, mặt mũi toàn là máu! "
Đầu dây bên kia, một người đàn ông trung niên đang uống trà nghe tin con trai mình bị đánh, liền đứng bật dậy, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: "Tiểu Vũ, nói cho bố biết ai dám đánh con? Bố sẽ xử đẹp nó.
"
"Người nhà họ Hàn, người sở hữu tập đoàn Thìên Bảo, bố đừng tìm nhầm người đấy, bọn họ có tập đoàn Phục Hổ chống lưng, nó còn nói nhà Thượng Quan chúng ta là rác rưởi, còn trói con lại đánh, mặt con vẫn còn đang chảy máu.
"
"Bố, nhất định phải giúp con trả thù này.
"
Sau khi đầu dây bên kia tắt máy, Thượng Quan Minh Vũ có thể cảm nhận rõ mồn một bố hắn ta đang tức giận tới nhường nào.
"Lũ rác rưởi nhà họ Hàn bọn mày chuẩn bị phá sản đi còn cả tập đoàn Phục Hổ kia nữa, con bà mày”, Thượng Quan Minh Vũ miệng lầm bầm chửi rồi đi về phía rừng cây.
Diện Phàm sau khi lái xe rời đi, liền đi tới nhà Vu Hân Tuệ, tính toán thời gian, hôm nay cũng đã tới ngày châm cứu lần thứ hai.
“Cô ơi! "
"Vu Thạc.
.
"
Sau khi lên trên tầng, Diệp Phàm cất tiếng chào hai người bọn họ, Vu Hân Tuệ không có nhà, chỉ có Vu Thạc và mẹ cậu ấy.
Sau khi nói vài câu, Diệp Phàm bắt đầu châm cứu cho Vu Thạc.
Từ sau khi bệnh động kinh của Vu Thạc được Diệp Phàm chữa khỏi, tâm tình của cậu ấy cũng cởi mở hơn, hiện tại chỉ thỉnh thoảng vẫn thường tự khép mình.
Cố gắng thêm một thời gian nữa, có thể đi học lại được rồi.
Sau nửa tiếng, kết thúc việc châm cứu, Diệp Phàm cảm ơn và từ chối ở lại dùng bữa trưa với hai mẹ con, vội ra xe đi về.
Bởi Lục Tĩnh Tiêu gọi điện thoại cho anh, nói đã hẹn với Khổng Bằng, Khổng Bằng biết là Diệp Phàm nên vô cùng phấn khởi.
Theo lời của Lục Tĩnh Tiêu, Khổng Bằng này có chút không giống với những người nhà họ Khổng, tên này từ nhỏ hiếu động, đã từng bị đưa tới Thiếu Lâm Tự học võ mấy năm, song mấy năm đó cũng rât đáng.
Được biết Diệp Phàm tay không chiến đấu với bảy tên cướp có trang bị vũ khí,