“Hahaha, Ngọc Bình, đừng lo, cô Lưu sẽ dang cả hai tay chào đón cháu.
Đến lúc đó, cô se đích thân xuống bếp tiếp đãi cháu một bữa thinh soạn”, Lưu Tú Cầm noi.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh hẳn đi người ta đã muốn đi vào nhà anh để “đào góc tường”, nếu như lúc này mà vẫn còn im hơi lặng tiếng, thì bị coi ra gì?
Kẻ hèn nhát?
Diệp Phàm hoàn toàn không phải là kẻ hèn nhát
“Bốp!"
Một tiếng bạt tai rất lớn bất ngờ phát ra từ trong nhà hàng khiến tất cả mọi người vô cùng bàng hoàng.
Ngoại trừ Diệc Phàm, cả ba người đều sững sờ.
Khổng Ngọc Bình sờ lên khuôn mặt nóng rát của mình, không thể tin được nói “Mày đánh tao?"
“Thằng chó nhà mày dám đánh tao sao?”, Khổng Ngọc Bình gầm lên và giơ tay đánh lên mặt Diệp Phàm.
Nhưng lại bị anh bắt lấy, anh nhìn Lưu Tú Cầm, thản nhiên nói: "Me, tên khốn kiếp này mắng mẹ nên con đã thay me đánh hắn rồi, không cần cảm ơn"
“Bốp!”
“Chát!”
Cánh tay vừa giơ lên, lại thêm hai cái bạt tai nữa giáng lên hai bên mặt của Khống Ngọc Bình.
"Mẹ, hết giận chưa?", Diệp Phàm cười nói.
"Diệp Phàm, cậu là cai đồ vô liêm sỉ”, Lưu Tú Cầm cuối cùng cũng phản ứng lại, chợt rít lên.
Bà ta nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Khổng Ngọc Bình, vội vàng nói: "Ngọc Bình, cháu không sao chứ? Đây là khăn giấy, cháu mau lau máu ở khóe miệng đi..."
Lưu Tú Cầm nhìn thấy máu từ khóe miệng Khổng Ngọc Bình chảy ra thì gấp gáp đưa khăn giấy cho hắn ta lau.
Hắn ta thấy máu dính trên khăn giấy lại càng tức giận hơn, đẩy Lưu Tú Cầm sang một bên, nhấc chân đá về phía Diệp Phàm.
Chỉ là tốc độ của Diệp Phàm nhanh hơn, anh kéo mạnh chiếc ghế đẩu bên cạnh đến, Khổng Ngọc Bình đá chân lên chiếc ghế khiến hắn ta đau đến thấu trời.
“Diệp Phàm, tên khốn kiếp nhà cậu không tiền, cũng không ai cần đến, cậu ngoài sức mạnh ra còn có thứ gì chứ...!Tôi đánh chết cậu..., Lưu Tú Cầm tức giận vươn tay túm lấy mặt Diệp Phàm.
Bà ta phải thể hiện thái độ của mình, nếu không Khổng Ngọc Bình có thể sẽ ghét lây sang bà ta.
Tuy nhiên, tay của bà ta chỉ chụp vào không khí, Diệp Phàm không đánh bà ta, nhưng không có nghĩa anh sẽ đứng im đó cho bà ta đánh.
"Đồ đàn bà chua ngoa!"
Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường của một cô gái từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Phàm vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Tĩnh Tiêu đang đi tới cùng một người đàn ông rất cường tráng, tóc dài một tấc.
Người đang nói đó là Lục Tĩnh Tiêu.
"Diệp Phàm, tại sao anh lại đánh nhau với mụ đàn bà chua ngoa này?", cô ta nghi hoặc hỏi, vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này khiến cô ta cười không ra nước mất.
Diệp Phàm, một người có thân thủ cao cường lại đi đánh nhau với một người phụ nữ, có điều lời nói của Lưu Tú Cầm rõ ràng là hành vi của một mụ đàn bà ngang ngược.
Bị mắng là đồ chua ngoa, còn là một cô gái xinh đẹp và trẻ hơn bà ta.
Lưu Tú Cầm lập tức nổi điên lên, nghiêm nghị nói: "Con đĩ này, cô đang mắng ai đấy? Đồ khốn kiếp, tôi cào rách mặt cô ra."
Sắc mặt của Lục Tĩnh Tiêu liền sa sầm lại, lạnh lùng nói: "Anh Bằng, vả miệng"
Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh cô ta sải chân đến, tát vào mặt Lưu Tú Cầm.
Lưu Tú Cầm bị đánh đến mức xoay tròn một vòng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Diệc Phàm cười há hốc mồm, cái bạt tai này cũng quá nhanh rồi, anh liền che mặt lại, không kịp ngăn cản.
"Thắng khốn, mày dám đánh vợ tao”, Hàn Tại Dần không thế chịu đựng được nữa, ông ta gầm lên và lao vào nguời đàn ông đó.
Nhưng người đàn ông đó nhìn thấy vậy lại cười một cách khinh bỉ, đưa tay ra chặn nắm đấm của ông ta, định một cước đá ông ta bay ra thì...
Diệp Phàm vội nói: "Người anh em, được rồi củ đá này thôi bỏ đi vậy."
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là bố vợ của anh, may mà ngăn lại kịp, còn về phần Lưu Tú Cầm thì đã quá muộn rồi.
Người đàn ông này cười toe toét rồi đẩy Hàn Tại Dần ra.
"Đồ khốn kiếp, cậu dám đánh tôi, cậu..." Lưu Tú Cầm vừa chửi lên một tiếng, thì người đàn ông đó lườm một cái khiến bà ta sợ hãi không dám bước tới.
Hàn Tại Dần bị đẩy sang một bên không dám nhúc nhích, chỉ còn lại một mình Diệp Phàm.
Bà ta kéo lấy cánh tay Diệp Phàm hét lớn: "Phế vật, hắn đánh tôi chính là đánh mẹ vợ cậu đấy, không phải cậu rất giỏi đánh nhau sao? Sao không đánh hắn đi, mau đánh hắn đi..”
Diện Phàm lắc cánh tay, hất tay Lý Tú Cầm ra.
Thờ ơ nói: "Mẹ thật sự xin lỗi.
Lúc mẹ bị đánh con không kịp phản ứng, mẹ nhìn lúc bố bị đánh đi, con dã ngăn không để anh ấy đánh, thành công thuyết phục được người anh em này”
"Cậu..
Đồ khốn! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hắn ta dám đánh tôi, cậu còn gọi hắn là