Cho nên, việc ra tay giết trưởng lão Tư của Lăng Tiêu Sơn, hoàn toàn là vì cứu Long Linh, nếu như Hàn Tuyết không đi cùng với Long Linh.
Thì có lẽ Hồng Đào cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn, chứ không ra ra tay cứu giúp.
Mà nếu đã ra tay cũng đồng nghĩa ông ta đã bại lộ thân phận, phải biết rằng tới giờ phút này, đường chủ của võ đường vẫn còn chưa xuất hiện.
Hơn nữa, trận chiến giữa Diệp Phàm và võ đường, được coi là trận chiến nội bộ trong giới võ lâm, cho nên Ám Long Hoa Hạ sẽ không được nhúng tay vào.
“Trưởng lão Hồng, đường chủ của võ đường đâu?”, Diệp Phàm hỏi, vì đây là chuyện anh quan tâm nhất.
Hồng Đào lắc đầu, trầm giọng nói: “Không có ở trong võ đường”.
“Không ở đây sao?”
Diệp Phàm mặt biến sắc, bởi nếu đường chủ của võ đường vẫn còn sống, thì đây sẽ là mối uy hiếp lớn nhất đối với anh.
Nếu như đường chủ của võ đường âm thầm quan sát anh trong bóng tối, chuẩn bị phát động một trận tập kích giết chết anh, thì Diệp Phàm cũng khó lòng chống đỡ được.
“Không sai, tôi đã tới nơi đường chủ thường lui tới bế quan, nhưng không thấy người đâu”.
“Vậy trưởng lão Hồng biết ông ta đi đâu không?”, Diệp Phàm vội vàng hỏi.
“Không rõ, ba ngày trước, tôi còn nhìn thấy đường chủ, thế nhưng vừa rồi tôi theo lời mời của đại trưởng lão tới, đã không thấy đường chủ”.
“Ông ta không để lại bất kỳ thứ gì như giấy nhắn hay sao, cũng không thể nào biến mất tăm thế được chứ?”, Diệp Phàm cau may không tin.
Thế nhưng, Hồng Đào vẫn lắc đầu, nói: “Tôi có lời này với cậu, tránh xa thành phố Cảng càng xa càng
tốt, nếu không ông ta tới trả thù, cậu không chống đỡ được đâu, hiện tại cậu không phải là đối thủ của ông ta”.
Diệp Phàm cau mày: “Ông ta ở cảnh giới nào?”
“Sắp đạt tới cảnh giới cao nhất hay sao!”
Hồng Đào giọng hoài nghi: “Trưởng lão của võ đường cũng chỉ cần nhón một ngón chân cũng đã tới tiểu tông sư đại thành, thì cậu cũng phải biết đường chủ của võ đường mạnh ra sao”.
Diệp Phàm cau mày, anh khó có thể hình dung ra được đường chủ của võ đường lại mạnh tới thế.
Hơn nữa, Diệp Phàm vẫn bị bản thân giới hạn, dù sao võ đường cũng là bá chủ ở thành phố Cảng này.
Cho nên cũng không lấy làm lạ khi biết đường chủ của mạnh như vậy, dù gì võ đường cũng được Lăng Tiêu Sơn chống lưng.
“Những người này định xử lý thế nào?”
Diệp Phàm chỉ một vài người vẫn còn đang đứng trong sân.
Người của võ đường rất đông, mà anh cũng không thể giết chết toàn bộ bọn họ được.
“Tha cho bọn họ đi, tuy là đệ tử của võ đường, nhưng không phải ai cũng ác”, Hồng Đào lắc đầu nói.
“Vậy ông cứ xem rồi xử lý, nhưng tôi sẽ không để võ đường còn có thể tồn tại được ở thành phố này”.
Diệp Phàm trở nên hung hăng, vừa dứt lời, anh liền đi về phía cổng chính, những đệ tử của võ đường đứng canh cửa lần lượt nhường đường cho anh.