*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai tên bảo vệ giật mình, khuôn mặt biến sắc: “Hỗn xược, kẻ điên ở đâu tới mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Hai người thò tay vào túi, lần lượt lấy ra dao găm, huơ dao với Diệp Phàm.
Một người trong đó cầm lấy bộ đàm hô hào.
“Ha, vốn muốn tha cho các người, nhưng lại không được như ý nguyện rồi…”
Diệp Phàm cười thờ ơ, chân vừa động liền bổ nhào về phía trước.
“Giết hắn…”
Một người đàn ông hét lên rồi cầm theo dao găm lao về phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên, hắn ta lao tới nhanh mà quay trở lại cũng nhanh.
Bùm!
Cánh cửa gỗ kiên cố được che giấu mờ ảo trực tiếp bị đẩy ra, người đàn ông đang gọi máy bộ đàm thấy vậy cũng hét to rồi xông lên.
Không ngoài dự đoán cũng bị đá trở lại.
“Dừng tay, dám tới nhà họ Chung kiếm chuyện, xem ra là đã ăn gan hùm mật báo, đánh gãy chân hắn cho tôi!”
Một đội người tỏa ra từ bên trong, ước đoán sơ qua ít nhất 11 12 người.
Người đàn ông trung niên cầm gậy bóng chày, chỉ vào Diệp Phàm rống lên.
Một số cầm gậy gộc, có người cầm côn nhị khúc, một hai kẻ lại cầm dao lao thẳng về phía Diệp Phàm.
“Một đám
kiến hôi!”, Diệp Phàm vẻ mặt khinh thường.
Ầm!
Diệp Phàm vừa động, giống như hổ lạc bầy cừu lao vào đám người nhà họ Chung đang xông tới.
Một quyền một người, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.
Chỉ trong vòng mười giây, ngoại trừ kẻ cầm gậy bóng chày kia, tất cả những người còn lại đều ngã ngửa xuống đất không ngừng hú lên thảm thiết.
Diệp Phàm đi về phía người đàn ông cầm gậy bóng chày, người đàn ông nắm chặt gậy, cánh tay run rẩy.
Hắn hét toáng lên: “Anh… anh toi đời rồi, làm bị thương người của nhà họ Chung, anh tự chuốc lấy phiền phức lớn rồi..."
Diệp Phàm cười nhe răng, tỏ vẻ rất dễ gần: "Đừng sợ, nói cho tôi biết Chung Dật Phi ở đâu, tôi đang rất vội, lấy xong đầu hắn liền phải rời đi!”