Giọng hét như sấm rền, một người đàn ông trung niên sải bước về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này có nét mặt cương nghị, mặc áo ba lỗ đen, thân hình cường tráng, hai tay quấn vải.
Nếu đoán không nhầm, có lẽ vừa mới luyện quyền.
Tiếp theo đó, có mười mấy người từ phía sau ông ta xông ra.
“Thằng ranh, mày ăn gan hùm hay sao mà tới nhà họ Chung gây chuyện?”
Người đàn ông trung niên hô lớn, nắm chặt tay lại, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
“Bảo Chung Dật Phi ra đây, lấy đầu anh ta rồi, tôi sẽ đi ngay”, Diệp Phàm bình thản nhìn ông ta nói.
Người đàn ông trung niên liền sa sầm nét mặt khi nghe Diệp Phàm nhắc lại điều đó lần thứ hai, vừa rồi ông ta còn tưởng mình nghe nhầm.
“Thằng ranh, lấy đầu của Dật Phi, mày điên rồi hả?”
Người đàn ông trung niên châm chọc cười: “Người điên tao thấy nhiều rồi, nhưng điên tới mức như mày thì đúng là lần đầu tao được thấy đấy, xem ra cú đấm sau của tao phải mạnh hơn tí nữa!”
Kít kít kít...
Đúng lúc này, có tiếng xe ô tô từ bên ngoài vọng vào.
Bọn họ đều quay ra phía sau nhìn, người đàn ông trung niên mặt biến sắc, thế nhưng lại càng tỏ ra khinh bỉ: “Ha ha, tao tưởng mày thế nào, hoá ra còn gọi không ít người tới nhỉ”.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, một vài thanh niên đi tới cổng, vừa hay đúng tầm mắt của Diệp Phàm.
Thời gian nhất thời như ngừng trôi, lại có chút gượng gạo.
“Muốn xem đánh nhau thế hả?”, Diệp Phàm quay đầu lại như cười như không nhìn những người vừa tới nói.
Nhóm người này lập tức cảm thấy hơi ngượng, thế nhưng
xem ra Diệp Phàm cũng không có ác ý gì.
Một người can đảm nói: “Khưa, Diệp thâm nho, chúng tôi tới vì ngưỡng mộ phong thái của anh...”
Diệp thâm nho?
Diệp Phàm trợn ngược mắt: “Lòng dạ các người mới đen tối ấy...”
Diệp Phàm lại quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên nói: “Giao Chung Dật Phi ra đây, anh ta đã giết tôi hai lần rồi, lại còn bắt cóc người phụ nữ của tôi một lần, chính vì anh ta mà gây ra mối thù giữ tôi với võ đường và Lăng Tiêu Sơn, người thân bạn bè tôi đều bị truy sát nhiều lần, vậy nên ông giao Chung Dật Phi ra đây, thì tôi không động tới nhà họ Chung các ông!”
Diệp Phàm không phải không nói lý, càng không phải ma đầu giết người như cỏ rác.
Cả nhà họ Chung chỉ có mình Chung Dật Phi đối đầu với anh, đương nhiên ông cụ nhà họ Chung cũng chân trong chân ngoài giúp Chung Dật Phi.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì tới người nhà họ Chung, cho nên anh không thích lạm sát vô tội.
Người đàn ông trung niên nghe vậy chợt lặng người, nhưng ngay sau đó như nghĩ ra điều gì, chỉ tay về phía Diệp Phàm nói: “Mày là thằng ở rể nhà họ Hàn gì đó đúng chứ?”
“Hoá ra cũng chỉ là đồ rởm”.
“Ha ha ha...”