Rồi con nhóc đó hét lên với Hy Hy: “Bà nói đúng, mày là kẻ có tội, tối qua anh trai tao đã bị chặt đứt mất một cánh tay, mày đáng chết!”
“Đúng vậy, mày đáng chết, mày là đồ sao chổi!”
“Sao chổi, đánh chết mày…”
Một đám trẻ con hét lớn lên rồi xông qua, ra tay đánh Hy Hy.
“Các người nói lung tung, anh trai tôi chỉ vì muốn tự bảo vệ mình…”
Hy Hy hét lớn, không chịu khuất phục. Nhưng cô bé chỉ mới hơn năm tuổi, còn phần lớn đám trẻ con đó đều lớn hơn cô bé, cô bé đánh lại được mấy cái thì đã bị đá ngã lăn ra đất.
“Anh trai tôi bị ép thôi, tôi không phải là sao chổi…”
Hy Hy khóc ré, mặt cô bé nhanh chóng bị đánh đến rách da, người phụ nữ trung niên chỉ đứng bên cạnh, liên tục cười lạnh lùng.
“Đủ rồi, tránh ra hết đi!”
Đột nhiên, Âu Dương Thái Hồng lên tiếng, người phụ nữ trung niên giật mình, vội vã chạy qua ngăn đám trẻ con đó lại.
Nhưng lúc này khóe miệng Hy Hy đã bị đánh đến chảy máu, mặt mũi cũng sưng vù lên.
Âu Dương Thái Hồng bước qua, kéo Hy Hy đứng dậy, sau đó bế cô bé lên trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Âu Dương Thái Hồng đặt bàn tay lên khuôn mặt của Hy Hy, truyền nội lực sang để giúp cô bé đả thông máu bầm, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được khuôn mặt của cô bé đang bớt sưng đi.
“Anh trai của cháu là kẻ có tội không liên quan gì đến cháu nhưng rốt cuộc cháu đã nhớ ra mình đến từ đâu chưa?”
Khuôn mặt bớt sưng, cơn đau cũng đã được giảm nhẹ không ít.
Nhưng trong ánh mắt cô bé nhìn Âu Dương Thái Hồng vẫn thoáng qua sự sợ hãi, cô bé lắc đầu mạnh và nói: “Thưa đại trưởng lão, từ khi cháu nhớ được thì cháu đã ở nhà họ Âu Dương rồi ạ, cháu không hiểu ý của ông!”
“Hehe,
đúng là cháu ở nhà họ Âu Dương, ý của ông là cháu có nhớ ra mình từ đâu đến nhà họ Âu Dương không? Cháu từng gặp mẹ cháu chưa?”, Âu Dương Thái Hồng mỉm cười và nói.
Tâm trạng của Hy Hy lập tức chùng xuống, cô bé nói: “Hy Hy không có mẹ, cháu chỉ nhớ cháu lớn lên ở nhà họ Âu Dương…”
“Bố láo, tao biết mày đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ không phải người nhà họ Âu Dương bọn tao!”. Đột nhiên, có một cậu thiếu niên hét lớn lên.
“Tuấn Ngạn, ở đây đâu tới lượt cháu nói chuyện!”. Bát trưởng lão Âu Dương Hàn lên tiếng răn dạy, thằng nhóc này là cháu trai của ông ta, năm nay mười hai tuổi.
“Ông nội, cháu đâu có nói dối, lúc đó cháu đã tám tuổi rồi, cháu nhớ hết mọi thứ, Âu Dương Hy Hy đã được bế từ bên ngoài về, hơn nữa, cháu còn nghe lén mọi người nói chuyện với nhau nữa”, Âu Dương Tuấn Ngạn mạnh dạn nói.
“Không phải đâu, anh nói bậy, em có anh trai và bố, không phải được nhặt ở bên ngoài về đâu!”. Hy Hy chỉ vào cậu ta và hét lớn lên.
“Mày mới nói bậy, lúc đó mày có chút xíu, có biết gì đâu, chỉ biết khóc oe oe thôi!”
“Được rồi!”
Âu Dương Thái Hồng lên tiếng, một đám cao thủ đứng nghe hai đứa nhỏ cãi nhau thì còn ra thể thống gì nữa?
“Tiểu Hy Hy à, cháu bắt buộc phải nhớ ra được điều gì đó, nếu không thì cháu sẽ vĩnh viễn không được gặp lại anh trai cháu đâu, ông tin cháu có thể làm được mà”.
Âu Dương Thái Hồng mỉm cười lạnh lùng, sau đó thì giao Hy Hy lại cho người phụ nữ trung niên.