" Vu Quảng Lương, tôi xin ông, trong nhà không còn một đồng tiền nào nữa rồi, xin ông hãy đi đi”.
"Con mẹ mày, mày có tiền mua thuốc cho thằng vô tích sự này mà không có tiền cho tao? Mau lấy tiến ra đây, chỉ cần tao gỡ lại được thì cần bao nhiều tiền tao cũng cho mày”.
Bên trong vọng ra tiếng mắng chửi của một người đàn ông còn có tiếng đập phá đồ đạc.
Vu Hân Tuệ hốt hoảng mà cửa phòng ra, hai người nhanh chân bước vào nhìn thấy một người đàn ông đang ném một chồng bát đĩa.
"Vu Quảng Lương, loại khốn nạn, đồ vô lương tâm, ông lại tới nhà chúng tôi làm gì? Vu Hân Tuệ lập tức tuôn trào nước mắt, chỉ vào Vu Quảng Lương và mắng.
Vu Quảng Lương nổi giận.
Nghe thấy có người mắng chửi ông ta, chẳng cần biết là ai, ông ta cầm ngay một cái bát ném thẳng vào Vu Hân Tuệ.
Diệp Phàm lạnh lùng bước lên bắt lấy cái bát rồi ném ngược vào mặt Vu Quảng Lương.
Rầm!
“Ôi mẹ ơi, mẹ kiếp, đứa nào dám đánh tao”.
Vu Quảng Lương ôm mũi, quát tháo lớn tiếng trong đau đớn.
Ông ta cảm thấy sống mũi của mình sắp gãy luôn rồi, máu tươi chảy ra, đau đến mức ông ta muốn ngất đi cho xong.
“Vu Quảng Lương, ông to gan đấy, tôi đã nói ông không được tới gây sự với bác gái nữa rồi mà ông còn tới, xem ra sếp Thẩm vẫn chưa dạy dỗ ông cẩn thận rồi".
Diệp Phàm đã tới bên cạnh Vu Quảng Lương rồi lạnh lùng nói.
Trên cánh tay của Vu Quảng Lương có những vết bầm tím trông như vết roi, chắc chắn là sếp Thẩm đã "chăm sóc” cho ông ta rồi.
Chỉ có điều lão già này vẫn chưa nhớ đời, lại tới quấy rối bà Vu.
Nhìn thấy Diệp Phàm, Vu Quảng Lương sợ đến mức run lảy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.
"Anh Diệp, sao lại là anh? Tôi sai rồi, tôi không nên tới đây, bây giờ tôi sẽ đi ngay…”
Vừa nói, Vu Quảng Lương vừa định chạy đi, nhưng Diệp Phàm đã vươn tay ra túm lấy cổ áo ông ta, ép ông ta phải đối điện với bà Vu.
Diệp Phàm đá vào chân Vu Quảng Lương, bịch một tiếng, Vu Quảng Lương cứ thế quỳ xuống trước mặt bà Vu.
“Làm chuyện ác xong là đòi chạy hả? Mẹ kiếp, là thằng đàn ông mà đánh vợ đánh con, mặc kệ sự sống chết của con trai, chỉ biết cờ bạc rượu chè gái gú, đúng là cái thứ cặn bã, làm nhục mặt cánh đàn ông”,Diệp Phàm nổi giận nói.
Anh chưa bao giờ gặp lại người nào vô lương tâm như Vu Quảng Lương cả.
"Đúng đúng..
Anh Diệp nói đúng lắm, tôi vô lương tâm, không bằng loại chó má, tôi thề là sau này sẽ không tới đây nữa, anh thả tôi đi cho khuất mắt anh..”, Vu Quảng Lương là một kẻ biết điều, ông ta vội vàng cầu xin, không hề có lòng tự tôn gì cả.
Bốp!
Bốp!
Hai tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Vu Hân Tuệ cảm khung ảnh đã vỡ tan, nước mắt tuôn ra như suối.
Chính cô ta đã tát Vu Quảng Luơng, trong khung ảnh ấy chỉ có ba người, đó là cô, bà Vu và em trai Vu Thạc.
Đây là bức ảnh chup chung duy nhất của bọn họ trước khi Vu Thạc bị bệnh, cô và bà Vu văn luôn coi nó là báuvật.
Bây giờ Vu Quảng Lương đánh vỡ nó, ngay cả bức ảnh bên trong cũng bị rách ra một lỗ thủng lớn "Con gái, bố sai rồi, con đánh thì cũng đánh rồi, bảo anh Diệp thả bố đi đi, bố xin con, xin con đấy…”
Vu Quảng Lương nổi giận khi bị con gái tát, nhưng trong tình thế như thế này, ông ta không thể chửi rủa được, thậm chí còn phải van xin.
"Tôi không có người bố như ông, ông cút đi, đừng bao giờ tới đây nữa”, Vu Hân Tuệ hét lên giận dữ.
Vu Quảng Lương mừng khấp khởi, ông ta đang định đứng lên thì Diệp Phàm lại ấn ông ta xuống.
Tuy rằng Vu Quảng Lương đã cầu xin rồi, nhưng trong mắt lại hiện lên nét độc địa.
Diệp Phàm dám chắc chỉ cần anh đi là ông ta sẽ quay lại kiếm chuyện.
Đến lúc đó, rất có thể Vu Quảng Lương sẽ làm ra chuyện điên cuồng nào đó, dù sao các con bạc đều không có chút nhân tính nào cả.
“Cho tôi số của sếp Thẩm, để tôi bảo ông ta đưa ông đi", Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Vu Quảng Lương thay đổi sắc mặt, ông ta vội vàng xin xỏ: "Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi, tôi hứa là sẽ không tới đây nữa, nếu tới nữa thì Vu Quảng Lưong này sẽ không được chết tử tế”.
"Phịch!"
"A..”
Diệp Phàm giẫm lên cổ chân của Vu Quảng Lương, cơn đau như bị nứt xương khiến ông ta suýt thì ngất xỉu.
"Cơ hội cuối cùng đấy, nếu không thì ông đừng mong được sử dụng cái chân này