"Chỉ tiếc là chúng tôi đã phát hiện ra âm mưu của cô từ sớm, cô muốn đạt được ý xấu là không thể nào, đương nhiên, nếu như cô có thể giao số cố phần mà mình đang nắm giữ cho nhà họ Hàn, nói không chừng tôi sẽ không cần bốn phần tiền vốn này nữa, thế nào?”, Hàn Bách Hào đắc ý nói.
"Nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không giao quyền sở hữu cổ phiếu lại cho anh, để anh hủy hoại TM Thiên Bảo này”, Hàn Tuyết tức giận trách mắng.
“Hừ, vậy cô nói cái rắm, lập tức chuẩn bị tiền cho tôi, trong ba ngày tôi phải lấy được số đến vốn lưu động đó, nếu không tôi sẽ tới thương mại Thiên Bảo gây rối!”,vẻ mặt của Hàn Bách Hào thay dổi, lanh lùng nói.
"Anh…”, Hàn Tuyết phẫn nộ, tức giận tới nỗi muốn cho Hàn Bách Hào một cái bạt tai, lúc này Diệp Phám lén lút kéo Hàn Tuyết ở bên dưới, nói khẽ vào bên tai cô vài câu.
Khuôn mặt cô mang theo nét kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, cô không hiểu ý của anh, nếu đồng ý với bọn họ không phải là mắc lừa rồi hay sao?
Hay là Diệp Phàm căn bản không hay biết, 40% tiến vốn này quan trọng như thế nào với công ty.
"Tin anh!”, Diệp Phàm nói nhỏ bên tai cô, sự tự tin trong lời nói của anh nháy mắt khiến cô ngẩn ngơ.
Trong mấy cuộc đối đầu gần đây tại nhà họ Hàn, Diệp Phàm đều giúp cô bày mưu tính kế, mỗi lần đều thu họach được cực lớn.
Có lẽ anh thực sự có cách của mình.
"Đuợc, tôi hứa với anh, nhưng sau khi anh nhận được số tiền này, Thương mại Thiên Bảo sẽ không chào đón các người nữa!”, Hàn Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.
“ Ha ha, cô tưởng rằng tôi muốn tới nơi rách nát đó à? Đừng có nói nhảm nữa, nhanh đi chuẩn bị tiền cho tôi!”, Hàn Bách Hào nói một cách mỉa mai.
Tiếp đó gã ta lại nhìn huớng Diệp Phàm nói đầy chế nhạo: "Diệp Phàm, cậu là người có nhiều âm mưu quỷ kế nhất, vẫn luôn có mưu đồ làm loạn nhà họ Hàn tôi, nhưng lần này cậu nhất định sẽ không thành công, tôi giờ đây là bạn hợp tác của cậu Hà, vì vậy các nguời cẩn thận chút đi.
“Ha ha…”
Diệp Phàm bật cười khinh thuờng, kéo Hàn Tuyết quay người rời đi.
"Thằng khốn, nhớ mặt tao vào, hai kẻ hèn hạ ma thôi, tao nhất định phải khiến các người trả giả đắt”.
Diệp Phàm không phản kích lại, nhưng ngựơc lại Hàn Bách Hào bị chọc tức không nhẹ, đó là một loại coi thường, dường như sự uy hiếp của hắn chỉ là trò trẻ con.
Trên chiếc BMW, Hàn Tuyết dáng vẻ tràn đầy lo âu, còn có sự không cam lòng.
"Diệc Phàm, anh phải biết trong tình hình tài chính truớc mắt của Thiên Bảo rất eo hẹp.
Một khi nguồn vốn bị cắt giảm tới 40% sẽ có rất nhiều hạng mục bị trì hoãn, thậm chí là ngừng sản xuất, gây ra thiệt hại rất lớn cho chúng ta", Hàn Tuyết lên tiếng.
"Anh biết, nhưng ngoài đưa tiền ra em còn cách nào sao?
"Không giao tiền, hôm nay em rời khỏi nhà họ Hàn được không?"
"Bà nội đã có lời, không giao tiền, em thực sự cho rằng Hàn Bách Hào không đám tới công ty làm loạn?"
"Không giao tiền, đến lúc đó chúng ta thiệt hại càng lớn, bà nội còn trong biệt thự của nhà họ Hàn, chúng ta không đấu lại được với Hàn Bách Hào".
Diệp Phàm đưa ra ba câu nói liên tiếp, mỗi câu hỏi đều đánh trúng vào trọng tâm.
Sắc mặt Hàn Tuyết thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào anh, tức giận vì anh không tranh giành mà quở mắng.
"Vậy ý của anh là chúng ta đầu hàng? Để mặc bọn họ tùy ý nhào nặn? Trợ lực cho khi thế của người khác mà tự làm giảm uy phong của mình, sao đột nhiên anh lại sợ bọn họ như vậy?"
Diệp Phàm mỉm cười, vươn tay bẹo má Hàn Tuyết nói: “ Đừng nóng giận, tức giận rất dễ nổi lên nếp nhăn”.
“Diệp Phàm!”
Hàn Tuyết đập lên tay anh, gầm lên một tiếng như sư tử.
Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn quấy rối, khiến cô tức tới hung ác nhéo nhéo da thịt mềm mại trên eo anh.
“A, có người giết chồng…”
Bỗng nhiên bị đột kích, phần eo truyền tới một cơn đau dữ dội, chiếc xe liên tục đi theo đường cong chữ S trên đường lớn, khiến tài xế phía sau sợ hãi chửi bới.
"Buông tay, buông tay, anh có cách, không trêu em nữa.
.
” Diệp Phàm vội vàng xin tha.
“Nói, không nói ra được cách nào, sau này… sau này anh cứ ra sofa ngủ, không được vào phòng ngủ một bước”, Hàn Tuyết tung ra đòn sát thủ, tức giận mắng.
Quả nhiên, nét mặt Diệp Phàm thay đổi, gấp gáp nói: “Gã ta lấy đi bốn phần, vậy thì đưa cho gã dự án mà chúng ta đang hợp