Nhưng ngay lúc này, giọng của Diệp Phàm vọng lại: “Cứ thế mà đi thì thể diện của Diệp Phàm này còn đâu nữa”.
Ba người lùi về phía sau vài bước rồi ngây ra, Đỗ Trạch quay đầu lại nhìn Diệp Phàm sắc mặt lộ ra sự điên cuồng: “Diệp Phàm, nếu như anh kiên quyết bắt tôi ở lại thì cho dù phải liều mạng tôi cũng phải kéo theo anh đi”.
Diệp Phàm không tỏ thái độ gì mà chỉ cười lạnh: “Muốn giết tôi và Hàn Tuyết mà lại thả đi như thế thì sau này tôi còn lăn lộn kiểu gì?”
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, không để lại chút dấu vết nào thì sau này, ai cũng dám cưỡi lên đầu tôi, thì tôi phải làm sao đây?”
Vừa dứt lời thì Diệp Phàm liền hành động, ngay lúc anh cử động thì Âu Dương Ngọc Quân cũng hành động theo.
“Giết”.
Đỗ Trạch hét lớn, rồi mang theo sát ý như đấu một trận sinh tử.
Nhưng mà, hắn đánh giá quá cao Chung Dật Phi và Lâm Vân, hai người họ giờ này chỉ có một suy nghĩ: “Chạy”.
Đỗ Trạch 1 chọi 2, trong chớp mắt đã bị Diệp Phàm chặt mất một cánh tay.
Bước chân hai người Diệp Phàm không ngừng lại mà lập tức đuổi theo Chung Dật Phi và Lâm Vân.
Hai người họ đều sững sờ, muốn uy hiếp vài câu, nhưng Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân không chút do dự.
“Xoẹt xoẹt”.
Hai cánh tay bị chặt đứt bay vọt lên không trung.
Ba người Đỗ Trạch ai nấy tự cầm lấy cánh tay của mình rồi rời đi với tốc độ ánh sáng.
Không phải Diệp Phàm không muốn giết mà hiện nay trạng thái của anh không tốt, nếu như Đỗ Trạch thực sự liều mạng phản kích lại
thì anh sẽ bị thương thêm, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, Lăng Tiêu Sơn là môn phái võ lâm ẩn cư của thành phố Cảng, nếu phái cao thủ đến giết anh thì sẽ là một hiểm họa vô cùng lớn.
Coi như đây là một cảnh cáo, nếu anh không phá vỡ quy tắc thì Lăng Tiêu Sơn cũng không phái võ giả Ám Kình Đại Thành trở lên đến, nhiều nhất cũng chỉ là một nửa Tiểu Tông Sư mà thôi.
Hàn Tuyết chạy đến, thấy Diệp Phàm bị thương khắp người thì vô cùng đau lòng.
Dù khắp người Diệp Phàm dính đầy máu khiến người ta phải sợ hãi nhưng cô không do dự chút nào mà ôm chặt lấy eo Diệp Phàm, kiểm tra một lượt vết thương của anh.
Âu Dương Ngọc Quân bên cạnh cũng có vài vết thương nhưng vẫn trêu chọc: “Chị dâu, thế này không được đâu, hai người thế này khiến em càng đau lòng hơn...”
Hàn Tuyết có chút xấu hổ nhưng Diệp Phàm lại cười lớn, đắc ý nhìn cậu ta nói: “Nếu không, để anh đây giới thiệu cho cậu một người, chắc chắc không tệ đâu”.
“Thôi bỏ đi, anh chả có tý mắt nhìn nào, nói không chừng lại giới thiệu người xấu người xấu nết, em muốn chị dâu giới thiệu cho cơ”, Âu Dương Ngọc Quân chẹp miệng nói.