Diệp Phàm liếc một cái rồi chế giễu cười: “Xấu người xấu nết là cậu nói đấy, sau này nhớ tự chịu hậu quả, tôi giới thiệu Long Linh cho cậu thì sao?”
“Gì gì gì... anh nói là Long Linh ư?”, Âu Dương Ngọc Quân lắp bắp, không ngờ người mà Diệp Phàm nói lại là Long Linh.
“Không được, không được, cái này không được”, Âu Dương Ngọc Quân lắc đầu quầy quậy.
“Tại sao, lẽ nào Long Linh không xinh ư?”, vừa rảo bước, Diệp Phàm vừa hỏi.
Mặt khác, trên chiếc cano gần với tàu du lịch, Long Linh đang chuẩn bị leo lên thang dây để gặp bọn họ, thì nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cô ta nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân.
Hai người này sau khi đánh liên tục vài trận thì hình như đều quên mất mình còn đang đeo tai nghe liên lạc thì phải.
“Đại ca, em nói cho anh biết, đó chính là một nữ bạo chúa đấy, tán em em còn không cần, em chỉ sợ đến một ngày không cẩn thận bị gãy tay gãy chân, cho nên chị dâu vẫn nên giới thiệu cho em một cô gái dịu dàng một chút thì tốt hơn”, Âu Dương Ngọc Quân kích động nói.
“Câu này sai rồi, cậu cũng rất mạnh mà, cô ta có là một nữ bạo chúa, tôi nghĩ cậu có thể dạy bảo một chút, nói không chừng người ta lại thích loại người mạnh mẽ như cậu thì sao? Không chừng bạo chúa lại biến thành mèo, đến lúc đó...”
“Diệp Phàm, Âu Dương Ngọc Quân, hai người muốn chết sao?”, một tiếng hét giận dữ truyền vào tai nghe, Diệp Phàm đang nói chuyện đột nhiên im bặt.
Hai người nhìn nhau, chỉ thấy trên mặt đối phương hiện rõ ba chữ: Toang thật rồi.
Long Linh vừa leo xuống được nửa thang dây thì trong cơn tức giận đã suýt rơi xuống, cô ta mắng mỏ và đe dọa hai người không ngừng.
Hai tên khốn này đúng là cái gì cũng dám nói, thế mà lại dám sắp xếp cô ta như vậy, Long Linh lúc
này chỉ hận không thể lập tức phóng thuyền rời đi.
Hàn Tuyết thấy hai người đều biến sắc thì vội nói: “Diệp Phàm, sao thế?”
“Haha, không sao, chúng ta mau đi thôi, anh đưa em lên thuyền trước,...”, Diệp Phàm nói liên thanh, lúc này bọn họ đã đi đến điểm cuối, thang dây mà Âu Dương Ngọc Quân treo lên chỉ còn cách 10 mét nữa thôi.
Nhưng, trời không chiều lòng người, đúng lúc này có một đám người chạy đến đây.
Trong đám người đó có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, sắc mặt vô cùng tức giận, nhìn Diệp Phàm đang đến gần.
Người ngồi trên xe lăn chính là Lâm Thanh Đế, sau khi hắn ta bỏ ra một khoản tiền lớn thì Kawashita Boten mới bị thương và bị người của hắn ta giữ chân lại.
“Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt rồi, còn nhớ tao không?”, từ nơi xa truyền đến tiếng nói tức giận của Lâm Thanh Đế.
“Tên quái ghở, không thể không nói, mạng mày lớn thật đấy”, Diệp Phàm chế giễu.
Khuôn mặt của Lâm Thanh Đế ngay lập tức biến dạng, khiến khuôn mặt đầy sẹo do bỏng của hắn ta giờ trông càng gớm ghiếc hơn.
“Diệp Phàm, Âu Dương Ngọc Quân, đây đều là do bọn mày mà ra, nếu bọn mày không chết thì tao không cam lòng”.
“Hừ, một tên súc sinh mà sống đến tận bây giờ, ông trời đúng là không công bằng”, Diệp Phàm tiếp tục chế nhạo, nhưng trong lòng anh cũng có chút lo lắng, bởi vì nhiều người trong đám của Lâm Thanh Đế đang cầm súng.
Sao mà Long Linh leo lên dây chậm thế?