*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh không biết là do hai người trêu chọc nên Long Linh đã leo xuống thang dây, chuẩn bị cho họ leo cây.
Nhưng mà, nghe thấy Diệp Phàm chế nhạo Lâm Thanh Đế thế thì cô ta lập tức quay lại, điều này dẫn đến việc cô ta vẫn chưa xuất hiện.
“Diệp Phàm, miệng lưỡi sắc bén như thế cũng không thể thay việc mày phải chết đâu. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của mày khi chống lại Lâm Thanh Đế tao...”, vẻ mặt của Lâm Thanh Đế lúc này như một con dã thú.
“Bắn cho tôi, bắn chết thì thôi”, Lâm Thanh Đế trầm giọng nói.
Mấy tên xạ thủ nhanh chóng giơ súng lên, nhắm vào ba người Diệp Phàm định bắn, nhưng ngay lúc này có một tiếng “đùng” vang lên từ phía sau.
Tên xạ thủ đứng đó như bù nhìn, chỉ thấy Long Linh mỗi tay một súng, mỗi lần một tiếng súng vang lên là một tên xạ thủ ngã xuống.
“Bảo vệ cậu chủ, lùi lại phía sau, mau lùi lại phía sau...”, người đàn ông bảo vệ cho Lâm Thanh Đế hét lớn, quá bất ngờ rồi.
Không ai nghĩ đến, sẽ có đạn từ mép tàu bắn tới, Diệp Phàm lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sắc mặt anh lộ ra sát ý rõ ràng: “Ngọc Quân, tôi chắn cho hai người, mau dẫn Hàn Tuyết lên thuyền”.
“Diệp Phàm,..”, Hàn Tuyết hét lên, Diệp Phàm quay lại hôn lên môi cô một cái rồi cầm theo kiếm Katana, trực tiếp nhảy xuống, tàn sát đội ngũ của đang hỗn loạn của Lâm Thanh Đế.
“Chị dâu, mau đi thôi...”, Âu Dương Ngọc Quân hét lớn rồi nhanh chóng leo xuống thang.
Long Linh bắn hết đạn trong tay, vừa mới dừng lại thì lúc này Diệp Phàm đã lao tới trước mặt cô ta.
Không có súng lục của Long Linh trấn áp, đám người của Lâm Thanh Đế ngay lập
tức lao đến, nhưng khi chiến đấu ở cự ly gần thì sự đe dọa của súng đã giảm đáng kể.
“Giết, gi3t chết cho tôi”, Lâm Thanh Đế hét lớn.
“Trứng chọi với đá, hôm nay phải lấy được cái mạng chó của mày”, Diệp Phàm lập tức lao vào đội ngũ của Lâm Thanh Đế, không thể để cho những tên xạ thủ còn lại nạp đạn, chỉ có thể gi3t chết!
Diệp Phàm giết người đến điên cuồng, anh dần dần tiến lại gần Lâm Thanh Đế, trong khi Long Linh đã đón được Hàn Tuyết và để cô leo xuống thang dây.
“Chặn lại, chặn lại”, Lâm Thanh Đế hét lớn, trong tiếng hét lúc này của hắn ta còn mang theo một chút sợ hãi.
Diệp Phàm chuẩn bị giết hắn ta, hắn ta đang rút lui, nhưng không so được với tốc độ Diệp Phàm lao về đây.
“Lâm Thanh Đế, mày có còn lời trăng chối nào không?”, Diệp Phàm hét thẳng vào Lâm Thanh Đế - người đang gần trong gang tấc.
“Tao muốn mày chết, muốn mày phải chết...”, Lâm Thanh Đế sợ hãi hét lớn.
“Xoẹt”, máu nóng bắn đầy hai mắt Lâm Thanh Đế, Diệp Phàm chém đứt đầu người đàn ông bên cạnh rồi sau đó quay kiếm chém mạnh vào cánh tay hắn ta.
Lâm Thanh Đế hét lên một cách đau đớn, Diệp Phàm chuyển người, mục tiêu tiếp theo là đầu Lâm Thanh Đế.
Sự tuyệt vọng tràn khắp khuôn mặt Lâm Thanh Đế, nhưng lúc này, Diệp Phàm cực kỳ lạnh lùng, cảm giác chết chóc tràn ngập toàn thân.