Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chỉ có tiếng hét của Vương Trường Thắng không ngừng vang vọng, Diệp Hạo thật sự dám nổ súng, hơn nữa còn không hề do dự.
Sau khi bắn một phát, Diệp Hạo khẽ nâng cổ tay lên, họng súng lần nữa chĩa vào mi tâm của Vương Trường Thắng.
Anh lạnh nhạt nói: "Còn muốn thử lại không?"
Mặt mũi Vương Trường Thắng vô cùng dữ tợn, trong lòng chỉ muốn giết Diệp Hạo, nhưng lão ta không dám đánh cược
Diệp Hạo là một thằng điên, nói nổ súng liền nổ súng, lông mày cũng chẳng hề nhíu lại một cái.
Cho dù là lão ta muốn bắn phát súng này, cũng phải do dự một chút, vừa rồi chỉ vì quá căng thẳng mới bóp trúng cò súng.
"Hỏi ông đó, có muốn thử lại không?"
"Không, không cần thử nữa...", Vương Trường Thắng vội vàng hét lên, sợ hãi vì nhìn thấy ngón tay Diệp Hạo đang kéo cò.
Viên đạn này lại bắn ra thì bia ngắm chính là đầu của lão ta đó! Lão ta còn có nhiều tiền chưa xài hết như vậy, làm sao có thể cam tâm tình nguyện chết như thế này.
“Tốt lắm, mấy năm nay lấy bao nhiêu tiền của chú Miêu thì trả lại hết đây!”, Diệp Hạo nói, anh muốn đòi lại công bằng cho Miêu Kiến Hoa, coi như báo đáp một phần ân đức cứu mạng của ông ta.
Sắc mặt Vương Trường Thắng đột nhiên trở nên khó coi, lão ta vừa khóc vừa nói: "Nhiều năm như vậy, tôi... tôi không biết bao nhiêu tiền..."
"Chú Miêu, tên lưu manh này đã lấy của chú bao nhiêu tiền, chú nói ra số tiền đi, để lão ta trả lại!”, Diệp Hạo quay đầu lại hô to.
Ánh mắt Miêu Kiến Hoa chấn động, ông ta bước tới chỗ Diệp Hạo, vừa rồi Diệp Hạo bắn không chút do dự, nói thật khiến ông ta kinh hãi, đây không phải là phim cảnh sát bắt tội phạm.
“Chú Miêu thoải mái nói, dù sao người ta cũng là ông chủ đó, đừng nên xem
thường ông ta!”, Diệp Hạo châm chọc.
Tuy nhiên Miêu Kiến Hoa lại không muốn, ông ta suy nghĩ kỹ hơn, nhìn Diệp Hạo nói: "Tiểu Diệp, hay là thôi đi, chuyện này đã kết thúc rồi!"
Sau đó ông ta nói với Vương Trường Thắng: "Ông chủ cá chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa!"
Vương Trường Thắng sửng sốt một chút, không ngờ Miêu Kiến Hoa lại nói ra lời như vậy, lão ta vội vàng gật đầu: "Nghe lời ông, chuyện này kết thúc, tôi hứa sẽ không làm phiền gia đình ông nữa!"
Vương Trường Thắng nhịn đau nói ra, sắc mặt của lão ta lúc này trở nên tái nhợt hơn, dù sao cũng bị thương bởi một phát súng, máu liên tục chảy ra.
Còn nói hai người không ai nợ ai?
Nếu không chặt đầu Diệp Hạo, lão ta không phải là ông chủ cá!
Dù chưa bắn ai bao giờ nhưng chuyện kéo người buộc đá ném xuống biển thì đâu phải lão ta chưa từng làm.
Lão ta cũng là một nhân vật tàn nhẫn, trên lưng đeo nhiều mạng người rồi!
“Hừ, khôn vặt lại không ít đó!”, Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, giơ súng đánh lên đầu Vương Trường Thắng.
Lão ta đau đớn hét lên, một lúc sau máu me chảy đầm đìa trên mặt, Diệp Hạo tàn nhẫn vượt quá sự dự đoán của lão ta.
"Chú Vương, cháu thấy chú cũng không biết, vậy để cháu đòi lại cho chú!”