*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hạo nói ra một câu, duỗi hai ngón tay ra với Vương Trường Thắng.
"Hai mươi ngàn à? Tôi đưa!", Vương Trường Thắng lập tức gật đầu.
"Bịch…"
Diệp Hạo đá một cước vào vết thương trên chân của Vương Trường Thắng, Vương Trường Thắng vô cùng đau đớn, trực tiếp quỳ gối xuống với Diệp Hạo.
"Ông đang bố thí ăn mày hả?"
Diệp Hạo lại đưa họng súng lên giữa mi tâm lão ta lần nữa: "Đưa tôi hai triệu, thiếu một đồng cũng không được!"
“Quá nhiều rồi, trong tay tôi căn bản không có hai triệu, hai trăm ngàn, tôi đưa cậu hai trăm ngàn!”, Vương Trường Thắng hét lên, bỗng nhiên đi tong hai triệu là mất một tháng tiền phí bảo kê rồi.
“Không thành thật!”, khuôn mặt Diệp Hạo lạnh lùng, anh giơ súng lên, định đánh xuống lần nữa, chỉ là vừa mới giơ tay lên đã bị Miêu Kiến Hoa ngăn lại.
"Chú Miêu, chú không cần nói thêm nữa, dì trở thành người thực vật, hiện tại còn nằm trên giường kìa!"
Nghe Diệp Hạo nói, thanh âm của Miêu Kiến Hoa nghẹn trong họng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, vợ của ông ta chính là bị đàn em của ông chủ cá đánh ra như vậy.
Diệp Hạo nhìn Vương Trường Thắng: "Được, tôi cho ông ba giây, không lấy ra được hai triệu thì tôi bắn ông!"
"Ba hai..."
"Tôi đưa, tôi đưa...", căn bản không cho Vương Trường Thắng thời gian trả giá, nếu lão ta không đồng ý, viên đạn này rất có thể xuyên vào mi tâm của lão ta.
Mặc dù có rất nhiều người ở đây, lão ta cũng tin rằng Diệp Hạo không dám trực tiếp giết người, nhưng lại không dám đánh cược.
Suy cho cùng, thua đi chính là mạng sống của mình!
Bị súng chĩa vào đầu Vương Trường Thắng làm việc rất nhanh, chưa đầy ba phút
đã chuyển đủ hai triệu vào tài khoản của Miêu Kiến Hoa.
Xác nhận xong, Diệp Hạo cầm súng gõ gõ đầu lão ta, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, có thù thì tìm tôi, bị đánh chết thì do thực lực tôi không đủ. Nhưng nếu ông dám gây chuyện với nhà chú Miêu, chỉ cần tôi chưa chết, tôi nhất định sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để giết ông, biết chưa?”
"Tôi biết tôi biết... không không... tôi sẽ không trả thù, chúng ta không có thù oán gì..."
Vương Trường Thắng hoảng sợ nói, Diệp Hạo đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình: "Hừ, chỉ cần nhớ rõ lời tôi nói là được, khẩu súng này tôi giữ trước, dẫn người của ông cút đi!”
Vương Trường Thắng vội vàng triệu tập anh em của mình, mang lão ta và Tượng Vương nhanh chóng rời đi, về phần khẩu súng thì đưa cho Diệp Hạo là được.
Tuy nhiên, trước khi đi, ánh mắt Tượng Vương thâm độc nhìn Diệp Hạo, một cái nhìn đầy hằn học, ông ta thua quá oan uổng, không ngờ tới Diệp Hạo sẽ dùng dao đâm mình một nhát.
“Chú Miêu, chúng ta về đi!”, Diệp Hạo gọi Miêu Kiến Hoa đi về, cho đến lúc này Miêu Kiến Hoa vẫn còn ở trạng thái kinh ngạc vô cùng, trong thẻ có hơn hai triệu.
Đây là một khoản