Miêu Kiến Hoa rất cảm động đối với việc Diệp Hạo còn nhớ đến chuyện mẹ Miêu Tiểu Liên trở thành người thực vật.
Ông ta thở dài một hơi nói: "Lúc đầu bởi vì chuyện của mẹ Tiểu Liên, nếu không phải như thế, e rằng chúng tôi đã sớm chuyển thành phố Cảng sống rồi, cũng sẽ không có những chuyện hại thân như vậy!"
"Vẫn còn kịp, hiện tại có hai triệu rồi, trả tiền điều trị đợt đầu chắc chắn không thành vấn đề...", Diệp Hạo mỉm cười.
"Trả tiền đợt đầu chắc chắn không vấn đề, chỉ là ông chủ cá kia...", Miêu Kiến Hoa lo lắng.
“Chú Miêu đừng lo lắng, trước khi cháu xảy ra chuyện, ông chủ cá đó không dám động vào mọi người đâu, hơn nữa đợi vết thương của lão ta lành rồi, thì thương thế của cháu có lẽ cũng đã ổn. Cái gọi là ông chủ cá không là cái thá gì đâu”, Diệp Hạo bình tĩnh nói, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng lòng tự tin, kiêu ngạo từ trong xương không hề mất đi.
"Cái này thì chú tin, tiểu Diệp cháu nhất định là một nhân vật lớn, đáng tiếc duy nhất là cháu đã mất trí nhớ!", Miêu Kiến Hoa lắc đầu thở dài.
Diệp Hạo cười cười, không nói gì.
Mất trí nhớ, không phải là tái sinh sao?
Những người mới, những điều mới, cuộc sống mới!
Vào buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Miêu Kiến Hoa đưa thẻ của mình cho Miêu Tiểu Liên, bảo cô ta mua một căn nhà trong thành phố, tranh thủ rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Miêu Kiến Hoa có việc phải làm, vì vậy bảo Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đi cùng Miêu Tiểu Liên.
Đến thành phố Cảng, Miêu Tiểu Liên vui vẻ nói: "Anh Diệp, tôi có một người bạn học muốn bán nhà ở thành phố Cảng, hay là chúng ta liên hệ với cô ấy trước nhé?"
“Nhà của cô, cô làm chủ!”, Diệp Hạo cười nói.
Với hai triệu tệ ở thành phố Cảng, chỉ cần không phải khu nhà cao
cấp lắm thì hoàn toàn có thể mua một căn nhà, hơn nữa còn thừa kha khá tiền, dù sao đây không phải thủ đô.
Miêu Tiểu Liên rất vui, cô ta không tin rời khỏi làng chài đến thành phố lớn như thành phố Cảng, ông chủ cá còn có thể tìm được họ để báo thù.
Hơn nữa, Miêu Kiến Hoa ngày một già rồi, đã không còn nhiều sức lực để ra khơi đánh cá nữa.
Miêu Tiểu Liên liên lạc với bạn học cũ, ba người họ lên một chiếc taxi đi thẳng tới điểm hẹn.
Công viên Ngự Hồ là địa điểm họ hẹn gặp mặt, bước xuống xe đã thấy một cô gái mặc blazer đứng bên đường.
“Hạ Nam, lâu rồi không gặp…”, từ xa Miêu Tiểu Liên đã cất giọng gọi, Hạ Nam đang đứng bên đường nhanh chóng đi tới, hai người ôm nhau.
Cười nói: “Tiểu Liên, phát tài rồi à…”
“Phát tài gì chứ, đều là nhờ anh Diệp cả”, Tiểu Liên cười nói.
Lúc này, Diệp Hạo, Linh Hồ Uyển Nhi từ cửa xe bên kia đi ra, Hạ Nam ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Hạo thì không có phản ứng gì.
Nhưng khi thấy Linh Hồ Uyển Nhi, ánh mắt cô ta lóe lên tia kin ngạc, trần đời lại có cô gái xinh đẹp thế sao, đẹp đến mức một cô gái như cô ta cũng cảm thấy yêu thích.
Diệp Hạo thấy ánh mắt của cô ta, thầm bất đắc dĩ cười, anh đã thấy rất nhiều người cũng có ánh mắt tương tự, cho dù là nam hay nữ đều như nhau.
Anh rất nghi ngờ, kiếp trước Linh Hồ Uyển Nhi có phải hồ ly tinh không, hay nên nói là tiên nữ?