Các công ty truyền thông như họ thường làm một vài việc không thể để người khác biết, bởi vậy thường cần sự giúp đỡ của Hiệp hội Thương mại Lục hợp.
Trong mắt Diệp Hạo ánh lên sự nghi hoặc, mở miệng nói: “Tôi nghĩ cậu nhận lầm người rồi, tôi họ Diệp, nhưng tôi không phải là chú của cậu”.
“Cái gì?”
Lý Trường Tiếu kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng nói: “Chú Diệp, cháu là Trường Tiếu, chú không nhận ra cháu sao?”
Diệp Hạo lắc đầu cười: "Thực xin lỗi, tuổi của tôi cũng không lớn hơn anh bao nhiêu, anh gọi tôi là chú thích hợp sao?"
“Đúng vậy, đúng vậy.... Anh Tiếu, anh có phải là nhận nhầm người rồi không, tên nhãi này sao có tư cách làm chú anh?”, Uông Đào ở một bên vội vã bò dậy nói.
“Mày thì biết cái gì!”, Lý Trường Tiếu cho hắn ta một bạt tai, Uông Đào vừa lồm cồm bò dậy lại loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
“Chú Diệp, cháu thực sự là Trường Tiếu, chú nghĩ kĩ lại xem…”, Lý Trường Tiếu lo lắng thúc giục, Diệp Hạo vẫn lắc đầu, hơn nữa còn không giống như đang giả bộ.
Lý Trường Tiếu sốt ruột không thôi, nhưng Diệp Hạo không nhận ra hắn ta, có điều, hắn ta lập tức gọi cho Hàn Tuyết.
“Chú Diệp, chú đợi một lát, cháu gọi người tới, chú chắc chắn sẽ nhận ra…”, cho dù Diệp Hạo có nỗi niềm khó nói cũng được, hắn ta chỉ cần gọi được Hàn Tuyết tới, hai người họ chắc chắn sẽ nhận ra nhau.
Tại Công nghệ Tuyết Phàm, Hàn Tuyết đang cau mày phân tích báo cáo, sự công kích vô cùng nhanh chóng nhưng mãnh liệt của hội đồng với người đứng đầu là Phòng Đông Thịnh vào Công nghệ Tuyết Phàm khiến Hàn Tuyết có chút đau đầu.
Lúc này, điện thoại vang lên, cô nhấc máy bấm nút trả lời: "Trường Tiếu, có chuyện gì à?”
“Thím Diệp, cháu thấy chú Diệp rồi, thấy chú Diệp rồi…”, giọng nói đầy phấn khích của Lý Trường Tiếu truyền tới từ đầu dây bên kia.
Hàn Tuyết lắc điện thoại một cách kịch liệt suýt nữa rơi xuống đất, nhanh chóng hét lên: “Cậu đang ở đâu, mau gửi địa chỉ cho tôi…”
Sau khi Lý Trường Tiếu nói xong địa chỉ,
Hàn Tuyết nhanh chóng đứng lên, Long Linh lúc này cũng đã đứng dậy.
Hàn Tuyết kích động hét lên: “Diệp Phàm xuất hiện rồi, anh ấy đang ở KTV Hồng Lãng Mạn, chúng ta nhanh qua đó…”
"Thông báo cho Ngọc Quân, chúng ta lập tức đến đó…”, Long Linh cũng rất xúc động, Diệp Phàm là bạn kiêm chiến hữu của cô, hôm nay nghe được tin tức của anh cô đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Âu Dương Ngọc Quân đang tuần tra trong phòng thí nghiệm của Công nghệ Tuyết Phàm, nhận được điện thoại của Long Linh, liền hưng phấn rống lên, với tốc độ nhanh nhất chạy đến bãi đậu xe, lái xe về phía Hồng Lãng Mạn.
“Anh Diệp, anh không nhận ra người này sao?”, Miêu Tiểu Liên dò hỏi, cô ta cảm thấy họ có lẽ là bạn bè hoặc người thân của Diệp Hạo.
Diệp Hạo lắc đầu: “"Không biết, chờ xem cậu ta giở trò gì”.
Trong lòng Linh Hồ Uyển Nhi luân chuyển muôn vàn suy nghĩ, cô ta có thể thấy rằng Lý Trường Tiếu chắc chắn có quen biết với Diệp Hạo, loại biểu hiện kích động cùng tôn kính kia không phải là giả vờ.
Hiện tại Diệp Hạo vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô ta không thể để những bạn cũ trước kia này đón anh đi, như vậy cô ta sẽ tổn thất một vị đại tướng.
Càng quan trọng hơn là sau khi Diệp Hạo khôi phục trí nhớ sẽ trở thành kẻ địch của cô ta, còn không bằng trực tiếp giết chết anh trong lúc anh đang bị thương nặng.
Chờ một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, liền thấy Lý Trường Tiếu dẫn theo ba người bước nhanh tới.