“Ông xã, em cuối cùng cũng tìm được anh…”, vừa bước vào, nước mắt Hàn Tuyết liền lăn dài xuống gò má, cô chạy như bay về phía Diệp Hạo, muốn bổ nhào vào lồng ngực anh.
Lúc này, ánh mắt của Linh Hồ Uyển Nhi lóe lên, nhanh như chớp chắn trước mặt Diệp Hạo.
Cô ta xinh đẹp linh hoạt nói: “Cô muốn làm gì? Tôi không cho phép cô làm hại anh Hạo”.
Hàn Tuyết chật vật dừng lại bước chân, đưa tay gạt nước mắt, kích động đáp: “Tôi là vợ của anh ấy, cô nói xem tôi là ai? Cô mau tránh ra”.
“Anh Hạo chưa từng kết hôn, cô đừng hòng lừa được người khác”.
Hàn Tuyết sửng sốt, Lý Trường Tiếu vội nói: "Thím Diệp, cháu quên không nói với thím, chú Diệp không nhận ra cháu nữa, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Tuyết khựng lại, mấy giây sau mới nói: "Diệp Phàm, em là Hàn Tuyết, em là vợ của anh, anh không nhận ra em sao?”
Diệp Hạo nhíu mày, lắc đầu đáp: "Thực xin lỗi, cô dường như nhận lầm người rồi, tôi còn chưa kết hôn”.
Hàn Tuyết lại một lần nữa ngẩn người, khẩn trương nói: “Em thực sự là vợ của anh, anh là chồng của em…”
“Này, con người cô sao lại như vậy, anh Hạo đã nói là không quen biết cô rồi cô còn làm càn làm bậy, các người nhiều người như vậy là muốn làm gì”, Linh Hồ Uyển Nhi bất mãn nói.
Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc liếc cô ta một cái, anh không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi sẽ ra mặt vì anh, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không phù hợp.
“Đúng vậy, e rằng bọn họ nhận sai người rồi, anh Diệp còn chưa từng kết hôn, việc này chúng tôi đều biết”, Miêu Tiểu Liên nói theo.
Cô ta quên mất việc Diệp Hạo mất trí nhớ, nhiều ngày như vậy, cô ta đã hoàn toàn quen thuộc với anh, thực sự cho rằng anh ta vốn gọi là Diệp Hạo.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.
Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Linh Hồ Uyển Nhi xinh đẹp hơn mình kia, thương
tâm cực độ nói: “Ông xã, anh không cần em nữa sao?”
“Em biết ngày hôm đó em bỏ rơi anh là em không đúng, anh tha thứ cho em có được không, Hàn Tuyết quỳ xuống xin lỗi anh…”
Hàn Tuyết thực sự rất thương tâm, Diệp Phàm thậm chí còn không nhận ra cô nữa rồi, hay tin anh rơi xuống biển mất tích cô đã không còn có thể suy nghĩ bình thường nữa.
Đêm đó bọn họ dong buồm rời đi, khiến cô vẫn luôn hổ thẹn tới bây giờ, vẫn luôn áy náy trong lòng, nếu như cô kiên trì tìm kiếm một lúc nữa, có lẽ đã có thể tìm được Diệp Phàm.
Tuy nhiên trong đêm tối vẫn có đạn lạc công kích bọn họ, muốn tiếp tục tìm kiếm gần như không thể.
Hàn Tuyết khóc rất thương tâm, Long Linh ở một bên giữ chặt cánh tay cô, không để cô quỳ xuống.
“Anh, em là Ngọc Quân, anh có nhớ ra em không?”, Âu Dương Ngọc Quân cuối cùng cũng chen lời, sốt sắng nói.
Diệp Hạo cười khổ: “Thật xin lỗi, tôi thực sự không nhận ra mấy người, đầu của tôi…”
“A…”
Ngay khi Diệp Hạo muốn tiếp tục nói gì đó, Linh Hồ Uyển Nhi hét lên và trực tiếp cắt ngang lời anh.
“Các người đừng chất vấn nữa có được không? Chúng tôi chỉ là hát một bài, cũng không trêu chọc tới mấy người, bây giờ mời mấy người đi ra ngoài!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận nói.
“Cô là ai? Dựa vào đâu mà nói vậy?”, Long Linh quở trách, những lời Linh Hồ Uyển Nhi nói vừa rồi khiến cô có chút khó chịu.