Trong phòng của Linh Hồ Uyển Nhi, Diệp Hạo ngồi trên ghế, một cánh tay bị vặn trông vô cùng khó coi.
Miệng cười, nhưng sự tức giận tràn đầy trong ánh mắt, cắn răng nói: “Linh Hồ Uyển Nhi cô ác lắm, Diệp Hạo tôi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đòi lại món nợ này!”
“Hừ, uy hiếp tôi, cũng cứng miệng đấy nhỉ!”, Linh Hồ Uyển Nhi giận ra mặt, dáng vẻ đáng yêu của cô ta đã bị Diệp Hạo thổi bay, chỉ thấy cô ta đang khẽ vặn cánh tay Diệp Hạo.
“A...cô cũng ác vừa vừa thôi chứ...”, Diệp Hạo rên rỉ kêu gào, hai chân bị trói vào ghế, còn cánh tay trông có phần kỳ dị kia của anh là bị Linh Hồ Uyển Nhi tháo khớp.
Lúc này chỉ khẽ động vào cũng vô cùng đau đớn, càng không nói lại còn bị Linh Hồ Uyển Nhi vặn ngược ra sau, khiến Diệp Hạo đau tới mức toát mồ hôi trán.
Linh Hồ Uyển Nhi lại cười một cách đắc thắng trước sự đau khổ của anh: “Gọi tôi là bà cô, tôi sẽ tha cho anh!”
Tính khí thất thường, ra tay lại vô cùng tàn nhẫn.
Đây không phải là nhà của Miêu Tiểu Liêu, cho nên Linh Hồ Uyển Nhi có thể bung lụa sức mạnh của bản thân.
Vết thương của Diệp Hạo còn chưa khỏi, giờ lại thêm vết thương mới do Linh Hồ Uyển Nhi gây ra, anh đang tự ngược bản thân mà.
Diệp Hạo cắn răng nói: “Gọi thì gọi, nhưng cô phải nói cho tôi biết, tại sao lúc chúng ta lên núi, cô không gọi trực thăng tới, mà còn tự đi bộ làm gì?”
“Điện thoại tôi hết pin, nên không cách nào gọi được, anh không biết hả?”, Linh Hồ Uyển Nhi trợn ngược mắt, nhìn anh giống như nhìn tên ngốc.
Điện thoại của cô ta đã hết pin từ lâu rồi, Diệp Hạo cũng biết điều này, cho nên cô ta mới không gọi được người tới.
Mà cô ta cũng không nhớ số của ai trong nhà, vì dù sao trước giờ cô ta đi đâu cũng có người đi theo, đây là lần đầu tiên cô một mình xuống núi.
Diệp Hạo vô cùng cạn lời, đúng là một cô gái thích
chơi người khác.
“Mau, gọi bà cô, tôi sẽ thả anh ra!”
Hảo hán không chấp vặt chuyện được mất trước mắt, Diệp Hạo tức giận trợn mắt nhìn cô ta: “Bà cô, xin bà tha cho tôi!”
“Hừ, vậy mới ngoan chứ, nhớ là đã ở rể thì phải có giác ngộ của người ở rể, sau này còn không nghe lời, còn dám hỗn xược như thế, ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh trận lớn, nghe thấy chưa hả?”
“Nghe rồi ạ!”, Diệp Hạo cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả mếu.
Linh Hồ Uyển Nhi, lúc này mới lộ ra nụ cười thoả mãn, rồi tháo dây thừng buộc hai chân Diệp Hạo vào ghế ra trước, sau đó vặn lại cánh tay cho anh.
Cũng ngay trong lúc cánh tay được vặn lại đúng vị trí, ánh mắt Diệp Hạo chợt thoáng qua một điều gì đó điên cuồng, anh vọt lên cắn mạnh một cái vào bờ môi đỏ mọng đến mê người của Linh Hồ Uyển Nhi, sau khi cắn xong liền chạy vọt ra ngoài.
Hảo hán không thù giai, thù bẻ tay, thù bị bắt gọi bà cô anh trả hết cùng một lượt!
Linh Hồ Uyển Nhi đứng ngây người tại chỗ, đưa tay lên sờ bờ môi đang hơi đau của mình, không ngờ chỗ đó còn chảy máu.
“Diệp Hạo, tôi giết chết anh!”
“Rầm rầm!”
Chiếc ghế bên cạnh Linh Hồ Uyển Nhi vỡ tan, sát khí rợn người bùng phát, cô ta đi tới một bên, lấy thanh trường kiếm, sau đó liền đuổi theo.
Diệp Hạo không thạo đường trong nhà Linh Hồ, vừa quẹo một cái đã hết đường, anh biết bản thân phải chạy bằng được.
Linh Hồ Uyển Nhi đang phát điên nhất định sẽ giết chết anh, ở rể cái quái gì chứ, có mà đi nộp mạng thì có.