*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh chạy như ruồi mất đầu, cho nên đã khiến những người trong nhà Linh Hồ chú ý tới, nhưng thân phận của Diệp Hạo vẫn chưa được truyền ra ngoài, cho nên đa phần mọi người không biết.
Linh Hồ Uyển Nhi cầm kiếm chạy ra, chỉ hỏi qua một chút liền biết ngay hướng chạy của Diệp Hạo.
“Cô Uyển Nhi, có cần chúng tôi truy sát cùng không?”, mọi người hồ hởi ngỏ ý giúp một tay, vì dù sao bọn họ cũng sẽ giết chết người dám chọc vào Linh Hồ Uyển Nhi.
“Không cần, một mình tôi cũng đủ giết chết anh ta tám lần!”, sát khí của Linh Hồ Uyển Nhi toả ra xung quanh, những người khác không dám nói gì, bắt đầu thầm thương tiếc cho tên đen đủi đã bị Linh Hồ Uyển Nhi ghi sổ, người này chắc chắn chết không có chỗ chôn.
Mười mấy phút sau, Linh Hồ Uyển Nhi cuối cùng cũng đã đuổi kịp Diệp Hạo, còn Diệp Hạo lúc này thở không ra hơi.
“Chạy đi, chạy tiếp đi!”
Linh Hồ Uyển Nhi nắm chặt thanh kiếm trong tay đi tới, sát ý vọt tận trời xanh!
Gương mặt xinh đẹp của Linh Hồ Uyển Nhi chợt trở nên lạnh như băng, thậm chí trong lúc sát khí trên người cô ta toả ra bốn phía, những mảnh đá dưới chân cũng rung động theo.
Cương kình thoát ra khỏi cơ thể, ảnh hưởng tới những vật dưới chân, cũng có thể thấy Linh Hồ Uyển Nhi giận tới mức nào.
“Linh Hồ Uyển Nhi, chuyện ở rể chỉ là giao dịch giữa hai chúng ta, tôi sẽ dùng mệnh phá quân của mình giúp nhà Linh Hồ các cô, cô giúp tôi tìm quả Phật Tâm để tôi lấy lại trí nhớ, nhưng cô lại coi tôi thật sự ở rể nhà cô à, mà ba ngày đánh một
trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, Diệp Hạo tôi cũng có tôn nghiêm của mình chứ!”, Diệp Hạo khẳng khái nói.
Đúng lúc này, một tâm pháp kỳ lạ chợt nhanh chóng chuyển động trong tim anh, giúp anh bổ sung lại nguồn thể lực đã cạn kiệt.
Vốn không quen đường đi lối lại trong nhà Linh Hồ, hơn nữa cũng không mạnh bằng người nhà họ, nếu như còn chạy nữa anh sẽ chết chắc.
“Tôn nghiêm?”
Linh Hồ Uyển Nhi giễu cợt: “Tôn nghiêm cái đầu anh ấy, tôi đây không giết anh đã là giữ tôn nghiêm cho anh lắm rồi, anh lại dám có hành vi quấy rối, không giết anh tôi không hả dạ được!”
Hừ!
Diệp Hạo lạnh lùng cười: “Linh Hồ Uyển Nhi, nói nhiều như vậy hoá ra cũng chỉ vì muốn giết tôi, sợ là tôi vừa giúp nhà họ Linh Hồ các cô xong chắc cô sẽ giết tôi luôn mất, nếu đã như thế trước khi chết, làm một trận tới bến, tốt nhất là để cô giúp tôi có đứa nối dõi, như thế tôi cũng sẽ không hối tiếc khi qua thế giới bên kia!”
“A...chết đi cho tôi!”
Linh Hồ Uyển Nhi giận đến mất kiểm soát, cũng trong lúc cô ta trở nên kích động, Long Lân trong tay anh chợt phóng thẳng tới chỗ Linh Hồ Uyển Nhi.
Con dao sắc bén tạo một thành một luồng sáng, Linh Hồ Uyển Nhi vì đang tức giận không làm chủ được cảm xúc bản thân, nên chỉ kịp lùi về sau để tránh con dao.