Hai người rượt đuổi hết từ chỗ này qua chỗ khác, Diệp Hạo bật qua một bức tường, nhưng lại giống như đã thoát ra khỏi nhà họ Linh Hồ, cảnh sắc bên ngoài vô cùng rộng lớn, mây sương mịt mù, thông mọc thành rừng.
Thế nhưng, vẫn có thể nhìn ra bức tường đổ nát lấp ló ở phía xa, chỗ đó giống như biệt thự hoang của nhà họ Linh Hồ.
Cách chỗ anh không xa có một tảng đá được dựng lên, bên trên có viết dòng chữ: “Cấm người đi vào!”
Đúng lúc đó, một bóng người từ phía bên trong biệt thự nhảy ra, Diệp Hạo vừa chạy hai bước, Linh Hồ Uyển Nhi liền kinh ngạc hét lên.
“Không được chạy!”
“Không chạy thì chết luôn!”
Linh Hồ Uyển Nhi suýt chút tức chết: “Tôi bảo tôi không truy sát anh nữa, anh đừng có chạy về phía trước nữa!”
Diệp Hạo dừng lại, giọng của Linh Hồ Uyển Nhi hình có chút sốt sắng, không phải vì nóng lòng muốn giết chết anh, mà lo anh tiếp tục chạy về phía trước.
Dù sao trong khoảng cách này anh muốn chạy vẫn có thể chạy được, quay đầu lại ngờ vực nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô thật sự sẽ không truy sát tôi nữa?”
“Không truy sát anh nữa, anh quay lại trước đã, đừng có chạy về phía trước nữa!”, Linh Hồ Uyển Nhi lo lắng nói, thậm chí còn duỗi hai tay muốn kéo Diệp Hạo lại.
“Tại sao chứ?”
“Lẽ nào cô thật sự muốn sinh con cho tôi hả?”
Không đợi Linh Hồ Uyển Nhi trả lời, Diệp Hạo nói với giọng cảnh giác: “Tôi nói cho cô biết, chuyện này không được đâu đấy, đợi tôi lấy lại được trí nhớ tôi sẽ tìm ra vợ mình, tới lúc đó nếu như thấy tôi dẫn một đứa bé về, thì tôi chết chắc luôn, thế nên cô bỏ ý định đó đi!”
Diệp Hạo kiên quyết từ chối, Linh Hồ Uyển Nhi biết anh đang nói nhăng nói cuội, tức đến mức không nói nên lời, thậm chí mái tóc của cô ta còn khẽ bay lên kể cả lúc này không có gió.
Anh khiến cô
ta tức muốn chết, sát khí trong cô ta lại lập tức tuôn trào.
“Cô xem, tôi đã nói cô còn muốn giết tôi mà, vậy thoả thuận giữa chúng ta không thành thì sao? Tôi cũng chẳng cần tìm quả Phật Tâm, và cũng chẳng muốn giả vờ tới ở rể làm gì, tôi thấy chúng ta nên đoạn tuyệt từ đây, thế nào hả?”
“Không được, lão tổ đã ra lệnh bảy ngày sau tổ chức hôn lễ, cho dù anh có là một bộ thi thể, thì cũng phải ở lại cho tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận hét lên, gương mặt tuyệt mĩ lúc này đã trở nên vặn vẹo méo mó.
Diệp Hạo ngẩn người, không biết nói gì: “Lão tổ nhà các cô xem ra thật sự sợ không gả cô đi được à, mà tổ chức đám cưới gấp thế, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, làm thế là không tôn trọng nhân quyền của tôi đâu đấy!”
Nhân quyền?
Linh Hồ Uyển Nhi chán chẳng thèm nói lại, hét lên một tiếng rồi dùng toàn lực chạy tới trước mặt Diệp Hạo.
Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc, hoá ra Linh Hồ Uyển Nhi cũng đang khôi phục thể lực giống anh. Lúc này Diệp Hạo chỉ có thể dùng con dao của mình chặn lại đường kiếm chức đầy sát ý của cô ta.
Anh biết, nếu bị thương kiểu gì cũng sẽ bị Linh Hồ Uyển Nhi bắt về.
Rồi anh sẽ phải đối diện với đủ loại cực hình đau khổ!
Cũng đúng lúc đó, anh cảm thấy có thứ gì đó quấn chặt lấy thắt lưng anh, sau đó liền kéo giật anh về phía sau, thanh kiếm trong tay Linh Hồ Uyển Nhi chỉ chém vào khoảng không trước mặt.