Thời điểm Diệp Kinh Huyền đi tới chẩn đường nơi tiền viện, phát hiện không chỉ là Mộ Tàn Thanh bị lôi lại đây, ngay cả Phượng Tập Hàn cắm đầu trong dược phòng cũng vây ở chỗ này, đang tập trung tinh thần mà nhìn một Ảnh tử (*).
[(*) ảnh tử: cái bóng, mà mỗ thích dùng vậy cho nó hợp văn phong]
Ảnh tử đó chỉ có đường viền, chợt nhìn lại như hình người đen tuyền vẽ trên nền đất, phảng phất có người vô hình đang bò tới đây.
Hai hai tay nó duỗi về phía trước, vẫn duy trì tư thế bò sát đất gian nan.
Một luồng bạch quang từ một mặt gương trong phòng đột ngột phóng ra bao phủ lấy nó, khiến nó không thể động đậy.
Tấm gương này là lúc Ngự Sùng Chiêu bố trí y quán lưu lại.
Mọi người theo bản năng nhìn vào trong gương, chỉ thấy bên trong chiếu ra một nam nhân mặc quần áo đen, toàn thân tái nhợt không thấy huyết sắc, đầu cứng đờ ngước lên muốn nói điều gì, lại bị kính quang áp chế không mở được miệng.
"Là Chu Đình!" Ngự Phi Hồng dĩ nhiên nhận ra tâm phúc của Chu Trinh; Không biết tại sao hắn lại dùng loại dáng dấp này xuất hiện như thế.
"Không có sinh khí, hắn đã chết." Phượng Tập Hàn trầm giọng nói "Nếu ta đoán không lầm, người này hẳn là dùng một loại bí thuật nào đó, tại thời điểm mình chết đem hồn phách chuyển vào trong Ảnh tử tạm thời tránh được một kiếp.
Bất quá...!Ảnh tử dù sao cũng là giả tướng, đợi đến lúc linh quang mai một, hắn sẽ hồn phi phách tán."
Ngự Phi Hồng không chút do dự mà nói: "Cứu hắn!"
Nếu Ma tộc cùng Chu Trinh cấu kết, rắc rối lớn nhất trong Thiên Thánh đô liền không còn là loạn triều chính.
Trước mắt Khiên Hồn ti đã đứt, bọn họ lại không thể tùy tiện lẻn vào phủ Chu Trinh; Cho dù ý Chu Đình thế nào, cũng xem như một nhánh manh mối.
Phượng Tập Hàn cũng không phí lời, hắn ra hiệu cho Tiêu Ngạo Sênh gỡ gương xuống, lấy ra một hạt giống, dùng giáp mộc chân nguyên giục sinh, trong chớp mắt đã nẩy mầm vươn cành.
Hắn bấm tay hư dẫn, đem Ảnh tử truyền vào trong cây này, theo Tố Tâm như ý điểm nhẹ đài hoa, cây xanh đó liền tại thời điểm hắn thu tay rơi xuống đất hóa thành hình người, chính là dáng dấp Chu Đình.
"Thân thể ngươi đã chết, ta chỉ có thể sử dụng Mộc linh khí tạm thay sinh cơ, giúp ngươi kéo dài tính mạng một ngày."
"...!Đa tạ!" Chu Đình lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn run rẩy liếc nhìn thân thể gần như hoàn hảo của mình, sau đó nhìn về phía Ngự Phi Hồng "Điện hạ, không ngờ ngươi cũng ở nơi đây.
Xem ra việc Diệp Kinh Huyền nhiễm dịch bệnh lần này cũng có ngươi tính kế."
Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày.
Thời điểm Chu Đình nói lời này nhìn như bình thản, kì thực ngầm có ý vui sướng, thái độ này cũng không giống người đối địch nên có.
Ngự Phi Hồng lạnh lùng nói: "Chu Trinh kêu ngươi tới làm gì?"
"Tể tướng gia ngài..." Ánh mắt Chu Đình đảo qua từng người bọn họ, cuối cùng cố định trên người Tiêu Ngạo Sênh, thế nhưng lại nói: "Ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương, cành nhanh càng tốt!"
Mộ Tàn Thanh khoanh tay, cười nhạo nói: "Ngươi muốn gặp nương nương của ngươi, còn tới tìm chúng ta làm cái gì?"
"Ta có thể nói cho các ngươi tất cả sự tình các ngươi muốn biết..." Chu Đình nắm chặt tay, cho dù móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau đớn "...!Điều kiện là, ta phải gặp được nương nương mới có thể nói."
Mọi người liếc nhìn nhau, nhớ tới sợi Khiên Hồn ti đột nhiên bị đứt kia, e rằng chỗ Chu Trinh đã xảy ra biến cố bọn họ không biết.
Ngự Phi Hồng lạnh giọng nói: "Ngươi cùng Bổn cung cò kè mặc cả, không sợ bị cực hình sưu hồn sao?"
"Điện hạ, ta đã là dáng vẻ này, dĩ nhiên cũng không sợ chết thêm một lần nữa." Chu Đình không lùi một phân "Ma tộc lẻn vào Thiên Thánh đô, trong lòng Điện hạ nhất định càng vội hơn so với chúng ta.
Thay vì uổng công tốn sức, không bằng hợp tác."
"Hợp tác?" Trong mắt Ngự Phi Hồng lộ ra vẻ giễu cợt "Bọn ngươi cùng Ma tộc cấu kết làm hại, hiện tại lấy cái gì muốn cùng chúng ta hợp tác?"
Chu Đình vịn tường đứng lên: "Bằng vào ám lưu Điện hạ cài cắm trong Chu gia không đủ để giải quyết khó khăn cho ngươi, mà ta thân là tâm phúc tể tướng gia có thể làm được."
Sắc mặt Ngự Phi Hồng thoáng chốc như băng tuyết.
Diệp Kinh Huyền vẫn luôn im lặng rốt cuộc mở miệng: "Tướng phủ đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ cứng cỏi trấn định trên mặt Chu Đình tựa hồ bị câu nói này phá ra một cái lỗ hổng.
Hắn nhắm mắt, lặp lại yêu cầu của mình: "Ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương!"
Hắn là tâm phúc của Chu Trinh, cũng là Chu gia tử sĩ, cho dù là Ngự Phi Hồng có lòng muốn sưu hồn, cũng không thể đảm bảo đối phương không có thủ đoạn tự hủy, quay đầu lại cái được không đủ bù cái mất.
Nàng miễn cưỡng đè lửa giận xuống, nói: "Nếu là hợp tác, liền lấy ra thành ý của ngươi đi."
Chu Đình trầm mặc chốc lát, ánh mắt quét qua bọn họ một vòng: "Vị nào là Linh Khôi sư?"
Trong lòng mọi người hơi lạnh đi, Tiêu Ngạo Sênh nói: "Hắn không ở nơi này, có chuyện gì?"
"Chắc chắn các ngươi đã biết người đột kích y quán ban đêm chính là một kẻ trong Ma tộc, cũng để lại một cái Khiên Hồn ti trên người hắn để nghe trộm.
Nhưng đáng tiếc nó đã bị người phát hiện tiêu hủy, sợ là tin tức gì cũng không có được." Chu Đình chậm rãi nói "Trên thực tế, người đó không chỉ hủy diệt Khiên Hồn ti, cũng giết chết ta đang ở bên ngoài dò xét."
Cái từ "dò xét" này dùng đến vi diệu.
Cho dù là Ngự Phi Hồng cũng đều biết Chu Trinh trọng dụng Chu Đình hơn cả thân tử nữ.
Hầu hết tất cả tử sĩ Chu gia nuôi dưỡng đều do người này thống lĩnh.
Rất nhiều chuyện Chu Trinh sẽ không giấu diếm Chu Đình; Cho dù là có, Chu Đình cũng sẽ cẩn trọng tuân thủ quy củ không dám vượt qua.
Trừ phi hắn xác định là chuyện này mang đến rất nhiều bất lợi cho Chu Trinh cùng Chu gia.
Ngự Phi Hồng nheo mắt lại: "Ai?"
"Ma tộc tập kích y quán kia, xưng hắn là...!Đại đế."
Chu Hoàng hậu sắp lâm bồn, thân thể càng dễ mệt mỏi, đặc biệt là sau một phen tranh cãi cùng Chu Trinh càng thêm uể oải bất kham, tính khí cũng có vẻ đặc biệt không kiên nhẫn.
Đám cung nhân hầu hạ vạn phần cẩn thận, chỉ lo xảy ra điểm gì sai sót liền bị che miệng lôi ra, được một manh chiếu rách quấn lấy thân thể tàn phế.
Dùng xong cơm trưa, vừa tới chiều, vốn nên là khoảng thời gian Chu Hoàng hậu đóng cửa điện nghỉ ngơi.
Cố tình ngay tại lúc này, Ngự Phi Vân bãi giá Phượng Loan cung.
Nếu như không cần thiết, Chu Hoàng hậu đối với Ngự Phi Vân từ trước đến giờ đều không xem ra gì.
Huống hồ nàng mới vừa uống canh dưỡng sinh, đang là thời điểm mệt mỏi buồn ngủ, vốn muốn qua loa vài câu liền đem hắn đuổi đi, nhưng không ngờ liếc mắt một cái nhìn thấy Diệp Kinh Huyền tùy tùng mà đến, lập tức cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Diệp Kinh Huyền hướng nàng khom người hành lễ: "Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
Ngự Phi Vân không bỏ sót một tia mừng rỡ trong đôi mắt Chu Hoàng hậu lóe lên liền biến mất.
Hắn cùng với nàng làm phu thê đế vương mười ba năm hư tình giả ý, từng kiến thức qua sự kiêu căng ngạo mạn cùng lòng dạ độc ác của nàng, lại chưa hề gặp một khắc ôn nhu thật tâm.
Hiện tại hắn mới biết, nàng không phải là không có một mặt ôn nhu, chỉ là hắn không nhìn thấy.
Đoạn quá khứ trước khi tiến cung của Chu Thuấn Anh cùng Diệp Vân Kỳ mặc dù đã bị Chu Trinh che giấu, thế nhưng Ngự Phi Vân không phải hạng người ngu ngốc.
Hắn biết Chu Hoàng hậu đối với mình không có tình cảm, cũng nghe Ngự Phi Hồng nhắc qua dăm ba câu, biết nàng yêu một người khác, cho dù người đó đã qua đời, mộ phần cũng ở trong lòng nàng vĩnh viễn không tiêu tán.
Ngự Phi Vân đã từng bị Chu Trinh quản chế, tựa như con rối mặc người thao túng.
Hắn chỉ xem như bản thân mình ngu ngốc vô tri, đối với việc này cũng không lưu ý.
Đến lúc này, hắn muốn đem tất cả đoạt lại, lại phát hiện có vài thứ căn bản không thể cưỡng cầu.
"Ngươi...!Diệp ngự y đã khỏi bệnh, Bổn cung rất vui mừng." Nhìn thấy Diệp Kinh Huyền bình an vô sự, tảng đá trong tim Chu Hoàng hậu rơi xuống đất, ngay cả nhìn Ngự Phi Vân cũng thuận mắt hơn rất nhiều "Bệ hạ giá lâm Phượng Loan cung, phải chăng là có chuyện quan trọng cần phân phó cho thần thiếp?"
"Trẫm quả thật có việc muốn cùng Hoàng hậu thương lượng." Ngự Phi Vân thu lại tâm tư, giơ tay vẫy lui cung nhân trong điện, chỉ còn dư lại bảy tên hộ vệ đeo đao.
Đám thị vệ phía ngoài cũng lập tức đóng cửa lớn cửa sổ, đem toàn bộ Phượng Loan cung canh gác nghiêm mật.
"Bệ hạ...!đây là ý gì?" Đôi mắt phượng của Chu Hoàng hậu nheo lại, ánh mắt quét qua từng người bọn họ, cảm thấy đây không giống như là có việc thương nghị, mà lại tựa như giam lỏng.
Nàng đem tay trái thả ở phía sau, lặng yên làm cái thủ thế; Nhưng mà đám tử sĩ nguyên bản ẩn nấp các nơi trong điện không truyền đến phản ứng chút nào, làm trong lòng nàng trầm xuống.
Ngự Phi Vân không nói, chỉ nhìn về hướng bảy tên hộ vệ đeo đao kia.
Chu Hoàng hậu theo bản năng mà nghiêng đầu, liền thấy bọn họ cũng thay đổi dáng dấp, đứng đằng trước rõ ràng là hai người quen thuộc.
"Nguyên lai là thất hoàng thúc, còn có...!Đại hoàng tỷ." Chu Hoàng hậu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười "Lúc trước hoàng trang phát đại hỏa, đại hoàng tỷ mất tích trong biển lửa, khiến cho Bệ hạ lo lắng không thôi.
Hiện giờ thấy rõ ngài thân thể an khang, nghĩ đến Bệ hạ cũng có thể yên tâm."
Đương khi nói chuyện, nàng âm thầm đảo mắt nhìn qua những người khác.
Bốn người bọn Mộ Tàn Thanh đều là khuôn mặt xa lạ, người cuối cùng đang chậm rãi ngẩng đầu, khiến nụ cười của Chu Hoàng hậu cứng ngắc nơi khóe miệng.
Chu Đình nhìn thấy Chu Hoàng hậu, tựa như thả xuống một ngọn núi lớn đè trên lưng.
Hắn quỳ hai đầu gối xuống đất: "Thỉnh nương nương thứ tội!"
Chu Hoàng hậu không lên tiếng, chỉ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Chu Đình quản lý toàn bộ tử sĩ của Chu gia cùng mạng lưới tin tức, từ trước đến giờ cùng Chu Trinh như hình với bóng.
Hiện giờ hắn lại xuất hiện bên cạnh bọn người Ngự Phi Vân, đại biểu đã phản bội Chu Trinh.
Dưới cơn nóng giận, trong bụng nàng liền đau quặn lên, chậm rãi ngồi trên nhuyễn tháp, năm ngón tay trắng bệch lồng vào trong tay áo gấm.
Diệp Kinh Huyền muốn tiến lên đỡ, lại bị nàng dùng ánh mắt ép lui.
"Bệ hạ trăm công nghìn việc, cũng không cần ở chỗ này của thần thiếp lãng phí thời gian đi?" Chu Hoàng hậu miễn cưỡng ngồi thẳng thân hình, ánh mắt lần thứ hai đảo qua trên người bọn họ, cố định ở phù văn lưỡng nghi trên quần áo ba người Tiêu Ngạo Sênh, nhận ra ấn ký của Trọng Huyền cung.
Vào thời khắc mấu chốt này, Trọng Huyền cung phá vỡ quy củ "Không quấy nhiễu thiên mệnh", phái môn nhân đi tới Thiên Thánh đô, đến tột cùng là vì cái gì?
Cái vấn đề này của nàng, Ngự Phi Vân không có cách nào giải đáp.
Trên thực tế hắn cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.
Mấy ngày qua hắn vì tung tích của Ngự Phi Hồng ăn ngủ không yên, đang chuẩn bị hướng Hoằng Linh đạo tạo áp lực.
Lại không ngờ Ngự Phi Hồng cải trang, cứ như vậy cùng Ngự Sùng Chiêu đến cầu kiến, mang theo tu sĩ Trọng Huyền cung cùng Chu Đình, yêu cầu hắn lập tức dẫn đến Phượng Loan cung.
Ngự Phi Hồng lạnh lùng nói với Chu Đình: "Ta đã mang ngươi tới gặp Hoàng hậu, hiện tại không cần cố làm ra vẻ bí ẩn."
Chu Đình không nói gì.
Hắn đi bằng đầu gối đến trước mặt Chu Hoàng hậu, hướng nàng cúi đầu: "Thỉnh nương nương tự mình động thủ, lấy ra Ảnh hồn châu của thuộc hạ."
Đồng tử Chu Hoàng hậu đột nhiên co rút nhanh!
Người ngoài không biết, nàng lại rõ ràng thủ đoạn của nhà mình.
Ảnh hồn châu là pháp bảo Chu Trinh thời trẻ lấy được từ trong tay Nam Hoang quái tộc, có thể giấu hồn tại ảnh, như tạo cho người tính mạng thứ hai.
Cho dù người đó chết đi cũng có thể hóa ảnh tiềm hành, đem tất cả những gì mình nghe thấy nhìn thấy giao vào tay chủ nhân.
Nếu như muốn lấy ảnh ra xem, dĩ nhiên phải từ chủ nhân hoặc thân truyền huyết thống mở ra.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Đình không sợ sưu hồn thuật.
Bảo vật như vậy, trong tay Chu Trinh chỉ có một viên duy nhất, lại được hắn ban cho Chu Đình.
Chu Hoàng hậu lúc này mới phát hiện, dưới thân Chu Đình không có bóng, thời điểm nói chuyện cũng không nghe được tiếng hít thở.
"Thuộc hạ đã bỏ mình đêm qua, giữ hơi tàn đến nay chỉ vì muốn đem chân tướng báo cho nương nương, để ngài sớm quyết đoán." Chu Trinh đem đầu đặt dưới tay nàng "Thỉnh nương nương lấy ra Ảnh hồn châu."
Chu Hoàng hậu những năm qua không biết đã giết chết bao nhiêu cung nhân, xưa nay làm việc mắt cũng không chớp, hiện tại hai tay đều đang phát run.
Lấy ra Ảnh hồn châu dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà viên châu này một khi bị lấy đi, hồn phách Chu Đình liền theo Ảnh tử cùng tan biến, từ đây sẽ không bao giờ còn có người này nữa.
Nàng hận hắn như vậy, lại nhớ kỹ hắn đã từng đối với mình tốt thế nào, bằng không đã sớm giết hắn ở lần gặp vừa rồi.
"Ngươi..."
"Thuộc hạ thỉnh nương nương tự mình động thủ, xem như..." Chu Đình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tơ máu dày đặc của nàng, bỗng nhếch khóe môi nở nụ cười "...!vì Diệp tướng quân đền mạng!"
Lời này vừa nói dứt, tất cả mọi người thầm nghĩ không hay rồi.
Diệp Kinh Huyền cách gần nhất theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy tay phải Chu Hoàng hậu bấm thành trảo hạ xuống, kèm theo một luồng sương khói màu đen bùng nổ, cả người Chu Đình liền biến mất không còn tăm hơi, trên mặt đất chỉ còn rải rác mấy khối gỗ mục nhỏ vụn.
Một viên trân châu đen nằm trong lòng bàn tay nàng, xung quanh sương đen quấn quýt.
Chu Hoàng hậu mặt không biểu tình nhìn nó, sau đó cười nhạo một tiếng, đem Ảnh hồn châu ném lên giữa trời.
Đám sương đen đó nhất thời tản ra, kéo dài thành một mặt huyễn ảnh kính lơ lửng giữa không trung, từng bức họa tựa như đèn kéo quân chợt lóe qua.
Đây là ký ức từ trong hồn phách của Chu Đình, tuyệt không có nửa điểm giả tạo lừa gạt.
Từ đầu tháng Chu Trinh theo hoàng đế ra khỏi thành tế trời mang về một phụ tá thần bí, đến đêm qua Cơ Khinh Lan trốn về tướng phủ bị Chu Trinh nhìn thấu thân phận Ma tộc, từ đầu đến cuối, tường tận không thiếu mảy may.
Một tháng qua, Chu Trinh đối với Cơ Khinh Lan phơi bày gan ruột, cơ hồ đem toàn bộ thế lực Chu gia trong bóng tối đều mở ra đặt trước mặt đối phương, thậm chí nghe theo đề nghị của đối phương, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này nhiều lần ra tay ám hại Ngự Phi Hồng, trắng trợn phân công tà tu cùng tà khí, đem rất nhiều người không rõ lai lịch đưa vào Thiên Thánh đô, âm thâm ngủ đông, tùy thời mà động.
Chu Đình từng khuyên mấy lần, không chỉ không có tác dụng, trái lại khiến Chu Trinh nổi giận với hắn, đành phải lưu tâm nhiều hơn đối với Cơ Khinh Lan, nhưng không ngờ tối hôm qua thấy được tình cảnh đó.
Hắn ở trước mặt Phi Thiên Tôn chỉ như giun dế, đối phương ngay cả búng tay cũng không cần, đã có thể khiến cho hắn cốt nhục thành tro bụi.
May mà có viên Ảnh hồn châu này bên người, Chu Đình mới có thể chạy trốn ra khỏi tướng phủ.
Hắn biết mình không kiên trì được bao lâu, muốn muốn tiến vào Phượng Loan cung được đám tử sĩ canh phòng nghiêm ngặt khó như lên trời, đành phải cắn răng liều mạng.
Nhớ tới lời Cơ Khinh Lan nói "Tu sĩ Trọng Huyền cung đã đến Thiên Thánh đô", lúc này mới đi y quán thành nam muốn đánh cược một lần.
May mà lần này hắn cuối cùng không sai sót.
Ảnh hồn châu có thể bảo lưu hồn phách của hắn.
Hắn vốn có thể thỉnh cầu Chu Hoàng hậu tìm một bộ thân thể tươi sống khác, đoạt xác thay thế, lại ở thời điểm nhìn thấy nàng cải biến chủ ý.
Hắn là Chu gia tử sĩ, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cùng Ngự thị minh hữu, bại lộ cơ mật đều là tội không thể đặc xá.
Mà hắn nhìn Chu Thuấn Anh lớn lên, tôn nàng làm tiểu chủ nhân, yêu thương nàng như chính tay chân mình.
Thế nhưng hắn lại chặt đứt niệm tưởng duy nhất của nàng, khiến cho nàng ở trong thâm cung biến thành dáng dấp như vậy.
Hắn chính là tội đáng muôn chết.
Hình ảnh cuối cùng cố định ở trên người Phi Thiên Tôn, màn sương đen một lần nữa hóa thành Ảnh hồn châu, rơi xuống trong lòng bàn tay Chu Hoàng hậu.
Nàng sắc mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Những người khác cũng thần sắc nghiêm trọng, đều không có vẻ dễ chịu.
Trong lúc nhất thời Phượng Loan cung yên tĩnh như chết, ngay cả tiếng hít thở cũng đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Mộ Tàn Thanh phá vỡ tĩnh lặng: "Phi Thiên Tôn xuất hiện ở Thiên Thánh đô, trước tiên sai Cơ Khinh Lan dùng dịch độc họa loạn Trung Thiên cảnh, sau đó nhân cơ hội giết chết Ngự thị tôn thất, nâng đỡ ấu đế thượng vị, dùng hoàng triều làm con rối muốn đoạt chính vận, cướp lấy Kỳ Lân pháp ấn trợ lực Quy Khư ma tộc...!Giỏi thủ đoạn, không hổ là Quy Khư Đại đế!"
"Chu gia chẳng qua chỉ là tay sai cho Ma tộc, chờ con mồi tới tay, chính là lúc bị lột da ăn thịt." Ngự Sùng Chiêu không biết là phẫn nộ hay chế giễu, lạnh lùng liếc Chu Hoàng hậu một cái, nhìn thấy nàng đã đem chăn gấm cào nát.
"Đáng tiếc Chu Trinh tuy rằng tỉnh ngộ, lại bị Phi Thiên Tôn khống chế.
Chỉ sợ lúc này hắn thức tỉnh, cũng đã biến thành con rối của Ma tộc, hoàn toàn không tự chủ được." Ngự Phi Hồng cau mày.
Nàng cũng không phải là thương tiếc gì cho Chu gia, chỉ biết là tình huống càng trở nên phức tạp.
Muốn đối phó Chu gia khổng lồ này vốn cũng đã không dễ dàng, còn phải đề phòng Ma tộc ngủ đông trong bóng tối.
Cho dù có bọn người Tiêu Ngạo Sênh giúp đỡ, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Huống hồ, Phi Thiên Tôn hiện tại đã ẩn núp trong Thiên Thánh đô.
Mọi người nơi đây chỉ cần nghĩ tới điểm này, liền