Ngày hôm sau lâm triều, bá quan tập hợp trong Tuyên Chính điện, yên lặng như tờ.
Nguyên nhân không phải do bọn họ mà là từ Vu y Diệp Kinh Huyền nhiễm dịch bệnh nặng không dậy nổi đã khỏi hẳn, Thái An trưởng công chúa mất tích tám ngày rốt cuộc cũng hiện thân.
Nàng không chỉ bình yên vô sự trở về triều đình, còn mang đến ba vị tiên sư Trọng Huyền cung, chia ra là đương nhiệm Kiếm các chủ Tiêu Ngạo Sênh, Tam Nguyên các thiếu chủ Phượng Tập Hàn cùng Thiên Cơ các thiếu chủ Bắc Đẩu, đều có pháp chỉ làm chứng, không cho phép kẻ nào dám tỏ ra khinh thường ngạo mạn.
Bọn họ đến, không khác nào nước lạnh lăn vào chảo dầu nóng, trong phút chốc bùng phát một đám tia lửa.
Phải biết rằng Trung Thiên cảnh những năm gần đây nạn họa không ngừng, tuy có triều đình điều hành quản chế không đến mức dân chúng lầm than, nhưng thiên tai nhân họa liên tục xảy ra không ngơi nghỉ khiến người mệt mỏi ứng đối.
Đặc biệt là chớm thu năm nay bạo phát trận dịch bệnh này, hiện đã lan ra mấy châu thành, bách tính chịu khổ nhiều không kể xiết; Triều đình tập trung lực lượng y dược toàn cảnh cũng không thể khống chế tình hình.
Không biết bao nhiêu người cầu tiên bái thần xin che chở.
Đáng tiếc những Huyền môn tu sĩ có bản lĩnh thật sự đã rút khỏi địa giới Trung Thiên, còn lại phần lớn là đám thuật sĩ rêu rao vơ vét của cải ngu dân, thậm chí thừa dịp loạn làm bậy.
Trong lúc nhất thời tà thuyết thịnh hành, không chỉ gây trở ngại cho triều đình cứu chẩn thiên tai duy trì ổn định, còn khiến nhân tâm thấp xao thỏm, cục diện chính trị bất an.
Ở điểm mấu chốt này, tiên sư Trọng Huyền cung đến không khác nào một hồi mưa rào giải hạn.
Đáng tiếc bá quan còn chưa yên lòng, lại nghe thấy một tiếng sấm sét giữa trời quang: lần này tai họa dịch độc đều do Quy Khư ma tộc gây nên, ma vật hiện đã lẻn vào Thiên Thánh đô, e rằng cùng người cấu kết, tùy thời làm loạn.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Hôm đó Ngự Phi Hồng trở về triều đình, trước mặt đế vương tôn thất cùng văn võ đại thần, đem việc mình mất tích từ đầu đến cuối kể rõ ràng.
Trong tám ngày ngủ đông này, nàng phái thân tín âm thầm truy tra tỳ nữ Chung Linh dám hạ độc mình kia, biết được toàn gia đối phương đã rời kinh thành trở về quê hương từ lâu, dọc đường tìm kiếm lại không thấy bóng dáng.
Sau vài lần vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng là từ trong trí nhớ Chu Đình chiếm được đáp án.
Nguyên lai một nhà sáu người Chung Linh căn bản không hề ra khỏi thành, mà là bị Chu Trinh phái người bắt được, uy hiếp Chung Linh ám hại nàng.
Sau khi bại lộ đều bị diệt khẩu, dùng Hủ Cốt thủy hủy thi diệt tích.
Chu Đình hành sự kín đáo; Ngoại trừ ký ức trong đầu hắn ra, bên cạnh không để lại nửa điểm manh mối.
Ngự Phi Hồng cũng không ở trên điện đưa ra Ảnh Hồn châu làm bằng chứng, cũng chưa nóng vội đem mũi kiếm chỉ về phía Chu gia, mà đem việc này đẩy lên đầu Ma tộc, nói mình sau khi chạy ra khỏi biển lửa liền gặp ma vật truy sát, may mắn được Trọng Huyền cung tiên sư giải cứu khỏi nguy nan, lúc này mới ẩn thân mấy ngày dưỡng thương bệnh, âm thầm điều tra manh mối.
Cùng lúc đó, Diệp Kinh Huyền cũng ra khỏi hàng khởi bẩm, nói mình dùng thân thử độc, chứng minh trận dịch bệnh này cũng không phải thiên tai, quả thật là ma họa, dược và kim châm phàm tục không thể giải quyết, chỉ Huyền môn y đạo mới có thể cứu.
Lần này liền khiến tất cả mọi người trên triều đình giật thót.
Ma tộc là kẻ địch chung của Huyền La ngũ cảnh.
Trên nhân gian xem đạo thần là tối thượng này, tội cấu kết với Ma tộc còn nặng hơn cả tội mưu nghịch.
Gian thần quyền hoạn dám to gan tiếm quyền loạn chính, cũng không dám ở bên ngoài làm bạn cùng Ma tộc, chỉ vì lúc bại lộ, bọn họ phải đối mặt liền không chỉ là kẻ thù, mà còn bị trăm vạn chỉ trích từ Ngũ cảnh Tứ tộc; Chưa nói đến việc để tiếng xấu muôn đời, sợ là vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.
Trọng Huyền cung xưa nay xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ, cũng không can thiệp quốc triều phân tranh.Vì vậy lúc này ba người Tiêu Ngạo Sênh xuất hiện ở Tuyên Chính điện, chính là chứng minh Ngự Phi Hồng cùng Diệp Kinh Huyền nói không sai, Ma tộc xác thực đã lẻn vào Thiên Thánh đô, lại còn có người lòng mang ý đồ xấu vì chúng yểm trợ.
Ngự Phi Hồng vừa dứt lời, Thịnh vương Ngự Sùng Chiêu liền ra khỏi hàng khởi bẩm, trình lên kết quả Hoằng Linh đạo mấy ngày gần đây sưu tra toàn thành việc tà khí âm thầm lưu truyền.
Từ nguồn gốc, thủ đoạn qua mặt quan phủ, nội tình tiểu thương đến phi tang cứ điểm, các loại các loại đều tường tận toàn diện.
Đương trường liền có triều thần sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Việc tà khí âm thầm lưu truyền liên lụy cực lớn, hai ba phần mười bá quan đang ngồi đều từng có tiếp xúc.
Nhưng mà Ngự Sùng Chiêu lần này căn bản không thèm để ý đến hạng tôm tép nhỏ bé, căn cứ trương mục đen mà Hoằng Linh đạo truy tìm được từ cứ điểm dưới lòng đất cùng cung khai của những kẻ có liên quan, kết tội quốc cữu Chu Diệp phạm pháp, xem thường pháp lệnh, dùng tà khí giao dịch để đánh đổi sinh mệnh, cấu kết với thân nhân quan chức để tham ô hối lộ.
Hắn là hoàng thân lại cô phụ thánh ân, bất trung bất nghĩa, tội khó đặc xá, cung thỉnh đế vương hạ chỉ điều tra.
Tấu chương vừa ra, cả triều đều chấn động.
Chu Diệp chính là con trai của đương triều tả tướng Chu Trinh, cũng là thân huynh của Chu Hoàng hậu.
Chu gia tuy không phải đại tộc, nhưng mà quyền cao chức trọng, Chu Trinh lại là trọng thần được Tiên hoàng uỷ thác, trải qua hai triều, nắm giữ đại quyền.
Ngự Sùng Chiêu lần này kết tội tuy chỉ ra một mình Chu Diệp, trên thực tế đầu mũi giáo nhắm thẳng vào Chu gia.
Một khi hoàng thượng hạ chỉ nghiêm tra, chắc chắn từ trung ương liên luỵ đến địa phương, trên dưới tôn ti đều không ngoại lệ, khó có kẻ nào bo bo giữ mình tránh thoát.
Càng trọng yếu hơn là, Chu gia một mặt nắm giữ triều chính, một mặt đưa con gái vào cung, ngoại thích độc quyền, kết bè kết cánh, tâm ý vốn rõ rành rành.
Hiện tại lại dính líu đến việc tà khí âm thầm lưu truyền, rõ ràng chính là vơ vét của cải tự lớn mạnh, có ý đồ không tốt.
Ngự Phi Hồng hồi triều mười năm, tuy là nâng đỡ Diệp gia cùng Chu Trinh trên triều đấu sức, bản thân mình vẫn chỉ có thể ở trong bóng tối cùng Chu gia tranh đoạt.
Không chỉ buông bỏ binh quyền, càng trọng yếu hơn là nàng không được tôn thất sủng ái.
Tài nguyên của Ngự thị suốt 300 năm trước sau chỉ mở rộng cho dòng chính thống.
Mà nàng trời sinh gặp ba kiếp nạn, quả túc nhập mệnh, hoàng nữ bất tường, vĩnh viễn không chiếm được chút hỗ trợ nào từ tôn thất.
Ngự Sùng Chiêu lại không như vậy.
Hắn là thân đệ của Tiên hoàng, từng có công tòng long cùng uy danh trấn Đông, cho dù trao trả binh quyền, cũng là nhân vật mà hoàng thành trên dưới ai ai cũng không thể khinh mạn.
So với đương kim đế vương vẫn bị Chu Trinh khống chế, Ngự Sùng Chiêu càng được lòng tôn thất hơn.
Hắn đã cùng tôn thất ký kết đồng minh từ hai mươi năm trước, lần này dựa vào việc thanh tra tà khí tư lưu, càng chiếm được tộc trưởng Thừa Đức quân thừa nhận, phong quang nhất thời có một không hai, còn sợ gì Chu Trinh?
Nhưng mà, Chu Trinh rốt cuộc là mèo già hóa cáo.
Đối mặt với Ngự Sùng Chiêu cùng Ngự Phi Hồng âm thầm công kích, hắn không kinh không hoảng, còn tự thỉnh điều tra chứng minh sự trong sạch.
Hắn cùng với Ngự Sử đạo quan có giao hảo tốt trước sau ra khỏi hàng, thứ nhất thỉnh hạ chỉ tra rõ, thứ hai dùng danh nghĩa "việc liên quan đến Hoàng thân" đem vụ án này từ trong tay Hoằng Linh đạo chuyển giao cho Giải Trãi viện (*), thứ ba là thỉnh phong tỏa toàn thành truy tra Ma tộc.
[(*) nguyên bản: 獬豸院, mỗ có tìm hiểu, thì đọc thấy "Giải Trãi là một giống thú, truyền thuyết nói rằng con Giải Trãi tính ngay thẳng: thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính, vì thế cho nên các quan ngự sử dùng lông nó làm áo, lấy ý rằng sửa trừ gian tà bất chính]
Cứ như thế, sự tình tuy rằng được phơi bày, bàn tay điều khiển tình thế phát triển lại phải đổi chủ.
Cũng may Ngự Phi Vân lần này lùi một bước để tiến hai bước, thuận thế hạ chỉ đem kinh vệ cấm quân tạm thời chuyển giao vào tay Thịnh vương, Hoằng Linh đạo hạ toàn lực phối hợp với ba người Tiêu Ngạo Sênh, nếu không kịp tấu lên, cho phép tuỳ cơ ứng biến.
Một hồi minh lưu ám dũng (*) trên triều cuối cùng cũng kết thúc.
[(*) minh lưu: dòng chảy lộ thiên/ ám dũng: mạch nước ngầm]
Ngự Phi Hồng vốn biết Chu Trinh có thể che giấu khéo léo cùng nhẫn nhịn, cả buổi lâm triều nàng đều chăm chú vào lời nói thần thái của đối phương, chỉ cảm thấy không có gì khác thường, không chắc Cơ Khinh Lan đến tột cùng đã động thủ làm gì đối với hắn.
Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nàng cùng Ngự Sùng Chiêu trao đổi ánh mắt, liền cùng Diệp Kinh Huyền theo sát sau Chu Trinh ra khỏi Tuyên Chính điện.
Bá quan nhìn thấy nàng, người muốn tiến lên nịnh nọt cũng có, kẻ muốn lui về phía sau né tránh cũng có.
Trái lại Diệp Hành cùng Chu Trinh thả chậm bước chân, người trước lo lắng cho thân tử, sau khi bãi triều cố ý muốn dẫn về nhà hỏi han tỉ mỉ; Người sau thế nhưng là cố tình chờ Ngự Phi Hồng.
"Điện hạ cát nhân thiên tướng, quả thật là Trung Thiên may mắn."
Bọn họ một đường đi tới Kim Loan kiều, hạ nhân bên cạnh đều lùi xuống phía sau, Chu Trinh lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra vui giận.
"Thừa tướng nói quá lời." Ngự Phi Hồng khẽ mỉm cười "Bổn cung làm gì có thể cùng Trung Thiên sánh vai? Lần này trở về từ cõi chết, đều dựa vào tiên sư tương trợ, xem như là tổ tông che chở."
Chu Trinh nhìn nàng một cái thật sâu, bỗng lắc đầu: "Đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc Điện hạ thân là nữ tử, lại là trời sinh bất tường.
Bằng không, nếu đế vị do ngươi ngồi, chắc chắn hơn xa đương kim Bệ hạ."
"Thừa tướng cẩn ngôn!" Sắc mặt Ngự Phi Hồng lạnh đi "Thừa tướng tuy là quốc trượng, đến cùng vẫn là thần tử.
Xem nhẹ quân thượng như vậy, không chỉ là đại bất kính, còn đẩy Bổn cung vào bất trung."
"Việc đã đến nước này, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám." Chu Trinh hiếm thấy cười khẽ "Điện hạ, hôm nay Thịnh vương lực áp bá quan, quyền uy càng lấn lướt đế vương.
Cho dù ngươi thân là Quả Túc vương tọa trấn một phương cũng không thể so sánh cùng, ngươi có biết là tại sao không?"
Ngự Phi Hồng cùng hắn đối địch nhiều năm, chưa từng nghĩ tới lại từ miệng Chu Trinh nghe được một câu như vậy.
Nàng vốn nên cắt ngang, lại bởi vì điểm không cam lòng khó mà diễn tả bằng lời trong tâm này, nín thở nghe tiếp.
"Bởi vì ở trong mắt mọi người, Thịnh vương là chính thống của hoàng tộc Ngự thị, mà ngươi không có tư cách." Ý cười Chu Trinh chuyển lạnh "Trung Thiên là nơi Nhân tộc quần cư, vì truyền thuyết con người là hậu duệ của thần linh, có cuộc chiến ngàn năm làm cơ sở.
Thêm nữa, Ngự thị tuy là bắt nguồn từ binh nghiệp, lại bởi vì năm đó Nhân pháp sư phụng mệnh khảo nghiệm Cao tổ ban cho Kỳ Lân pháp ấn, định ra số mệnh ba trăm năm hoàng triều, do đó đạo thần hương hỏa cường thịnh vượt xa bốn cảnh khác."
"Ngươi nói cái này là có ý gì?"
"Kỳ hạn ba trăm năm sắp đến, những năm gần đây Trung Thiên cảnh nhân tâm xao động, ngoại trừ tai hoạ không ngừng, phần lớn là vì đạo "Thần dụ" này.
Rất nhiều kẻ phạm pháp muốn noi theo Cao tổ thuận lòng trời khởi sự, lấy đạo thần thiên mệnh làm danh, muốn Ngự thị giang sơn đổi chủ.
Dưới tình huống như vậy, Ngự thị gần trăm năm qua đều hướng đạo thần lấy lòng, đối Đạo Diễn thần quân quỳ bái, cho dù bách tính áo cơm khó đầy đủ, cũng phải thịnh hành tế điển, muốn dùng hương hỏa vạn gia đổi lấy đạo thần phù trợ, khiến Ngự thị hoàng vận kéo dài."
Thời điểm Chu Trinh nói chuyện nhìn về phía bức tượng thần kim thân uy nghiêm đứng sừng sững giữa dòng Kim Loan "Chính vì vậy, ngươi mới vừa sinh ra liền bị Thần dụ phê mệnh bất tường, ở trong mắt rất nhiều người chính là tai tinh (*) giáng thế."
[(*) tai tinh: ngôi sao mang theo tai họa]
Ngự Phi Hồng im lặng không lên tiếng, hai tay trong tay áo lặng yên xiết chặt.
"Ngay cả Tiên hoàng, cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ ngươi.
Cuối cùng khiến cho hắn thay đổi chủ ý chính là tấm lòng Tiên Hoàng hậu liều mình thương con, cùng việc ngươi từ từ hiển lộ tài năng thiên phú." Chu Trinh nhẹ giọng nói "Dù là như vậy, tôn thất cũng sẽ không cho phép hắn lập ngươi thành Trữ quân.
Bọn họ có thể khoan dung với việc tai tinh tồn tại trong hoàng thất đã là cực hạn, sao còn có thể cho ngươi trở thành ngôi cửu ngũ?"
"Bọn họ sợ loại hành vi này xúc phạm đến thần linh, mới có thể sau khi Tiên hoàng băng hà, biết rõ ta gài mưu làm khó dễ, vẫn nguyện ý đưa ngươi hòa thân xuất cảnh, buộc ngươi không thể không gả cho con trai vương gia khác họ, ở nơi biên quan khổ hàn lưỡi đao liếm huyết...!Nhưng mà, mặc dù ngươi dùng xương máu bảo