Một đêm mưa gió trôi qua, khắp ngọn núi đều thanh tĩnh.
Miên Xuân sơn tựa hồ từ xưa đến giờ đều không yên tĩnh qua như thế, chim muông côn trùng đều lẳng lặng trốn sâu trong sào huyệt.
Đám người từng trải qua một hồi kinh biến đều tụ tập lại, ngoại trừ hai ông cháu Trưởng thôn cùng Thần Bà, những người khác không thiếu một ai, ngay cả người què tay gãy chân cũng đã lành lặn lại như lúc ban đầu.
Đại nạn không chết, trên mặt thôn dân lại không có vẻ kinh sợ hoặc là mừng như điên, bọn họ chỉ trầm mặc tập hợp ở trước miếu sơn thần.
Ngôi miếu đã từng được xây dựng tinh xảo giờ chỉ còn lại ngói vỡ tường đổ đầy đất.
Đám thôn dân ở trong phế tích hoặc đứng hoặc ngồi, tìm kiếm từng mảnh vỡ của tượng thần lẫn trong đám gạch ngói vụn nát, dù cho chỉ tìm được một mẩu nhỏ như ngón tay, cũng như nhặt được chí bảo mà gom lại.
Nhưng mà gương vỡ khó lành, tượng thần đã nát cho dù nhặt lại cũng không thể trở về.
Các thôn dân không biết tối hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Rất nhiều người ở thời điểm say ngủ bị địa chấn hốt hoảng tỉnh giấc, vừa chạy ra tới liền nhìn thấy cảnh tượng núi lở đất nứt, tựa như địa ngục giáng lâm, khiến người ở bên trong cho dù giãy dụa cũng đều khó thoát.
Trong một thời gian dài, chỉ có hai chuyện lớn đè nặng lên đầu tất cả mọi người trong Miên Xuân sơn: Sơn Thần rơi vào trầm miên cùng lời nguyền trường sinh bất tử.
Rất nhiều người chính mắt nhìn thấy Trưởng thôn chết.
Nhưng mà vào thời khắc ấy bọn họ không có tâm tình vui sướng khi lời nguyền có thể được xóa bỏ, trái lại tất cả đều có nỗi sợ hãi vô tận từ đáy lòng dâng lên.
Đến lúc tượng thần vỡ vụn dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả, loại sợ hãi này liền biến thành lạnh lẽo, khiến từng người đều như rơi xuống kẽ băng nứt.
Mọi việc quá khứ, đúng sai sao phân? Sinh tử họa phúc, phải đi đường nào?
Thôn dân chưa từng trông ngóng chờ đợi Thần Bà xuất hiện đến như vậy, cũng chưa từng sợ hãi tin tức nàng có thể mang đến như vậy, nhưng mà người bọn họ chờ đợi mỏi mòn vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Trong hang động tối tăm âm lãnh, ngọn đèn nhỏ như hạt đậu chiếu sáng một bộ xương khô dựa vào vách tường.
Văn Âm đang ngồi xổm nơi đó thu nhặt di cốt.
Hắn mặc dù mắt mù, tâm cũng rất tỉ mỉ, đem đám xương cốt mục nát đó đều dùng khăn lụa trắng nhẹ nhàng lau một lần, sau đó từng cái từng cái bỏ vào trong một cái hộp gỗ lim dài.
Mộ Tàn Thanh đứng sau hắn nhìn một chốc, dù cho biết rõ hắn là người mù, cũng vẫn điểm một ngọn đèn treo lơ lửng phía trên, không đến nỗi khiến thân ảnh nam nhân kia hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Âm linh Thần Bà đang co rúc ở nơi sâu xa hắc ám nhất.
Nàng quỳ bẹp xuống đất, hai mắt vô thần, phảng phất như một con rối hồn bay phách lạc.
Mộ Tàn Thanh nhìn nàng một cái liền nhíu mày, cũng không chú ý thêm nữa.
Yêu hồ lần này thương thế không nhẹ.
Dưới Thiên kiếp nội phủ bị thương đã xuất hiện vết nứt mờ nhạt, kinh mạch một khi vận động liền đau nhức khó nhịn.
Y vốn nên đi nghỉ ngơi, hiện tại lại bồi tiếp Văn Âm cùng đi đến hang động dưới vách núi, nhân dịp nam nhân mắt mù nỗ lực bỏ ra công phu cả đời gom lại hài cốt, y đi tới chỗ bức bích họa thật dài phía trước kia.
Từ đầu tới đuôi, tựa như một đời dây dưa nhân sinh giữa hai vị Sơn Thần Miên Xuân sơn.
Bọn họ đã từng sóng vai dắt tay sau đó mỗi người một ngả, cuối cùng đi đến kết cục cảnh còn người mất đến chết mới thôi.
Mộ Tàn Thanh đêm qua nghe Văn Âm tỉ mỉ kể lại liền có cảm giác này, trước mắt càng thấy chạnh lòng.
Nhưng mà so với người phàm, ngũ giác của Mộ Tàn Thanh càng nhạy cảm hơn nhiều, dĩ nhiên cũng có thể phát hiện một ít manh mối mà Văn Âm không thể nhận ra.
Văn Âm có thể từ vết khắc xác nhận tấm bích họa này là tác phẩm trước sau xuất phát từ hai người, mà Mộ Tàn Thanh có thể ngửi được khí tức bám bên trên, so với xương cốt mục nát càng thêm ba phần lạnh lẽo, so với máu tươi lại thêm một phần tanh đắng.
Mùi vị này sau khi hít vào xoang mũi, lại có chút khác biệt.
Càng đến gần, Phá Ma ấn trên ngực y càng toả nhiệt, chứng minh điều y suy đoán: quanh quẩn trên bích họa, là ma khí.
Sơn Thần đời thứ hai của Miên Xuân sơn bỗng dưng nhập ma.
Vị Sơn Thần đời thứ ba đã lựa chọn hình tan thần diệt để không bước chân vào ma đạo.
Mà đêm qua ma vật kia mang đi Xà yêu tuy là đột nhiên xuất hiện, hành động lại đâu vào đấy, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ lâu, thậm chí liên tục nhìn chằm chằm vào tình hình diễn tiến cuả trận đấu.
Mộ Tàn Thanh ngay từ lúc bắt đầu cũng đã không tin có sự trùng hợp, trước mắt càng xác định phía sau hết thảy mâu thuẫn đều có bóng dáng Ma tộc nhúng tay.
Y từng hoài nghi đây có phải là hành động của ma vật đã trốn thoát khỏi Lôi Trì hay không.
Nhưng mà, thứ nhất là thời gian không đúng, thứ hai khí tức cũng bất đồng, chỉ có thể thuyết minh ít nhất ở trăm năm trước, đã có Ma tộc nhằm vào Miên Xuân sơn.
Nhưng mà ngàn năm trước, sau khi Phá Ma chiến qua đi, Ngũ cảnh Tứ tộc dốc toàn lực quét sạch ma họa, chẳng lẽ còn có cá lọt lưới?
Hoặc là, Ma tộc bị phong ấn ở dưới Quy Khư tìm ra biện pháp quay đầu trở lại, vậy Miên Xuân sơn đối với bọn chúng có giá trị gì chứ?
Mộ Tàn Thanh nhìn chằm chằm bức bích họa trầm tư chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: "Văn Điệp, người đã mất rồi, chính ngươi cũng chỉ là âm linh, đạo lý cát bụi phải trở về với cát bụi không thể không hiểu rõ!"
Yêu hồ dung mạo mặc dù trẻ tuổi, tu hành cũng đã có mấy trăm năm, gọi thẳng danh tự của Thần Bà cũng không quá phận.
Nhưng đáng tiếc lời nói không êm tai cũng rõ ràng rành mạch, bộ dáng Thần Bà vẫn cứ mê man, mắt điếc tai ngơ, nửa điểm phản ứng đều không có.
Y tựa hồ nhớ ra điều gì đó, đem thanh âm dịu lại, khuyên lơn: "Đúng rồi, ngươi là được Hủy thần quân cứu được, khi còn sống vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn, chết rồi cũng vì hắn lo lắng hết lòng.
Hiện giờ hắn lại lựa chọn tự hủy, khiến cho mưu tính trăm năm của ngươi nháy mắt thất bại, cũng không trách ngươi khó có thể tiêu tan."
Thần Bà nghe đến ba chữ "Hủy thần quân", thân thể liền run rẩy.
Nàng chớp chớp hai con ngươi vẩn đục, âm thanh khàn khàn: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
Văn Âm vừa vặn đem một mẩu xương cuối cùng đặt vào trong hộp gỗ, nghe thấy câu chuyện của hai người có chút sai sai.
Hắn suy nghĩ một chút, sáng suốt mà không xen ngang.
"Kỳ thực cũng không có gì." Mộ Tàn Thanh mở tay ra "Thân phận của ta, chắc chắn ngươi đã biết rồi.
Miên Xuân sơn mặc dù địa thế bí ẩn, đến cùng vẫn là quốc thổ trong Tây Tuyệt cảnh, các ngươi cũng đều là con dân Tây Tuyệt.
Yêu hoàng bệ hạ từ trước đến giờ luôn xem trọng người trong tộc, Hồ vương điện hạ càng là ân đức dày rộng.
Lần này ta phụng lệnh bọn họ tới giúp các ngươi, nhưng đáng tiếc vẫn là dã tràng xe cát, quay về thế nào cũng phải lĩnh phạt.
Hiện giờ ta muốn hỏi ngươi chút việc nhỏ, chuẩn bị cẩn thận sau này bào chữa, không biết có thuận tiện hay không?"
Y vẻ mặt ôn hòa, lại có một loại ý tứ không cho từ chối ẩn bên trong, Thần Bà lắc đầu: "Ta chỉ là một âm linh cúi đầu rụt cổ ở đây hơn trăm năm, biết cũng không nhiều, ngươi muốn hỏi cái gì liền có Văn Âm nói cho ngươi.
Ta...!hiện tại không có tâm tư trả lời."
"Những điều Văn Âm biết, ta cũng đã sáng tỏ, nhưng mà có một số việc phải đích thân ngươi trả lời mới được." Mộ Tàn Thanh khoanh tay lại "Từ ngàn năm trước, sau Phá Ma chiến, chân thần trên thế gian đã không còn mấy.
Việc Hủy thần quân viên lạc là chuyện đại sự ắt sẽ kinh động đến Linh tộc, chắc chắn bọn họ cũng phải phái người đi Bất Dạ yêu đô vấn trách.
Ngươi nếu không nói với ta, chỉ sợ cũng phải nói rõ với bọn họ."
Thần Bà trầm mặc một lúc lâu, không khí âm lãnh tựa hồ trở nên sền sệt, khiến người cảm thấy có chút nghẹt thở.
Nàng rốt cuộc mở miệng: "Ngươi hỏi đi."
Mộ Tàn Thanh chỉ vào bức bích họa: "Ngươi lần đầu tiên nhìn thấy nó là vào lúc nào?"
Thần Bà không nghĩ tới y đã biết rõ còn hỏi, nhưng vẫn trả lời: "100 năm trước, sau trường đại họa kia, ta bị Xà yêu ném tới phía sau núi, không cẩn thận lăn xuống đây, sau đó thấy được tấm bích họa này."
"Trước đó, ngươi có biết nơi này không?"
"Không biết, nơi này quá quá hiểm trở, cho dù đám người khai thác đá cũng không ai tới đây."
"Đó mới là lạ." Mộ Tàn Thanh "Ồ" một cái "Nếu nơi này nguy hiểm như vậy, nhìn thế nào cũng không thể xem là đường chạy trốn.
Ngươi lúc ấy làm sao lại nghĩ tới nơi này, mà không phải quay về thôn?"
Thần Bà hơi khựng lại, sau đó cười khổ nói: "Xà yêu kia ở trong thôn, ta làm sao dám tùy tiện trở lại? Vốn muốn tìm nơi vắng vẻ tránh một chút, không ngờ lại tiến vào tử lộ."
Mộ Tàn Thanh nhìn nàng một cái, cũng không dây dưa thêm trên vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: "Người sau khi chết đều thành âm linh, nhưng mà âm linh không thể so sánh với sinh hồn, từ xưa đến nay khó có thể tồn tại lâu dài, dù cho có chấp niệm cực lớn chống đỡ, bất quá cũng chỉ có thể ở trên thế gian khoảng mười năm.
Mà ngươi không chỉ tồn tại đến ngày hôm nay, còn thành quỷ tu, liền là từ đâu học được công pháp?"
"Gia tộc ta đời đời truyền thừa vu thuật.
Công pháp là ta ở trong sách đọc được, cũng không phải là hiếm lạ." Ngón tay Thần Bà co giật một chút, nàng rốt cuộc không tiếp tục nhìn hư không, mà là dán mắt vào mặt Mộ Tàn Thanh.
"Ta đã thấy rất nhiều người, ngoài miệng nói sinh tử không rời.
Nhưng thực sự đến bước ngoặt sống chết, một đám hận không thể không quen biết lẫn nhau." Mộ Tàn Thanh đối nàng khẽ mỉm cười "Ngươi vì một lần ân cứu mạng, không chỉ đem cuộc đời mình đều dâng hiến cho Hủy thần quân, mà ngay cả chết rồi cũng còn nhớ đến hắn, thật đúng là tình thâm nghĩa trọng."
Thần Bà bi thảm nở nụ cười: "Tình thâm nghĩa trọng thì làm sao? Quay đầu lại đều thành hư không mà thôi."
Văn Âm đúng lúc mở miệng nói: "Trước khi Sơn Thần đại nhân biến mất, kỳ thực có chuyện muốn để ta nhắn cho ngài, nhưng đáng tiếc đại nhân đến cuối cùng chẳng biết vì sao không nói ra.
Bất quá...!ta nghe đại nhân gọi tên ngài, so với gió xuân thổi qua làn nước biếc còn ôn nhu hơn, e rằng không nói ra miệng, là vì không muốn cho ngài buồn khổ hơn đi? Dù sao, đại nhân luôn thích nghĩ nhiều cho người khác."
Thần Bà rốt cuộc rơi lệ lã chã.
Nàng đêm qua khóc không ra nước mắt, đến bây giờ vì hai câu ngắn ngủi này vỡ đê, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào đến nói không ra lời.
"Vận khí ta không tốt, không thể cùng Hủy thần quân gặp mặt một lần.
Bất quá muốn nói đến người ôn nhu trái lại cũng quen biết qua mấy kẻ.
Làm bằng hữu, bọn họ đối với người khác càng tốt lại càng khắt khe với bản thân, ta liền khó tránh khỏi vì bọn họ để tâm nhiều một chút." Mộ Tàn Thanh tựa như đồng cảm "Nghĩ đến Hủy thần quân hẳn cũng như thế.
Đổi là ta đứng ở lập trường của ngươi, cũng phải nhịn không được đem chuyện lớn chuyện nhỏ của hắn đều để trong lòng.
Hắn không có thứ gì, ta cho dù phí hết tâm huyết cũng phải tìm đến; Hắn nếu có phiền phức dù cho núi đao biển lửa ta cũng phải san bằng."
"...!Đúng vậy!" Thần Bà lẩm bẩm nói "Vì Ngài, cái gì ta cũng làm, cái gì ta cũng dám!"
Mộ Tàn Thanh thở dài nói: "Đáng tiếc ngươi chỉ là một phàm nhân, mà phàm nhân ở trong mắt thần linh không khác gì giun dế."
"Thần linh..." Sắc mặt Thần Bà trở nên kỳ quái.
Nàng ngẩng đầu, tựa hồ là muốn xuyên qua vách núi nhìn trời, lại như là đang nhìn thứ khác, khóe miệng vậy mà lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai "Thần linh thì thế nào?"
"Chẳng thế nào cả." Mộ Tàn Thanh lắc đầu "Ta cho Thần là bất bại bất diệt, nhưng mà Hủy thần quân lại bại bởi Xà yêu, kết cục cuối cùng còn không chết tử tế được, đương nhiên chẳng ra gì cả."
"Ngài không có bại!" Thần Bà kích động, đối với sự khinh bỉ trong lời y nói phẫn nộ đến cực điểm "Ngươi biết Xà yêu kia lai lịch gì không? Ngươi biết Ngài lúc đó bởi vì bị mọi người ruồng bỏ suy nhược đến thế nào không? Ngươi biết Ngài cuối cùng chịu thua là vì cứu ta không? Ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi dựa vào cái gì nói Ngài như vậy!"
Mộ Tàn Thanh nhẹ giọng nói: "Nhưng hắn đích xác là bại.
Bị thôn dân chính mình che chở ngàn đao vạn quả, chuyện đó ngươi so với kẻ khác đều rõ ràng...!Ngươi có nhìn thấy cảnh này không?"
Nàng đương nhiên thấy được.
Vào lúc ấy nàng bị Xà yêu đặt ở trong miếu sơn thần, cả người không thể động đậy, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ nhìn những người phía ngoài kia cắt thịt lấy máu trường xà trên mặt đất, mỗi một đao đều khắc vào tim nàng những vết hằn sâu.
Mộ Tàn Thanh từ trên mặt nàng thấy được đáp án, nói: "Ta nếu là ngươi, vào lúc ấy nhất định hận mình không thể chết đi.
Bởi vì nếu hắn không phải vì ngươi, vốn không đến mức rơi xuống nông nỗi đó...!Thế nhưng, hắn vì thế chịu tội nhiều như vậy, ngươi dù chết cũng không thể cam tâm, hóa thành ác quỷ cũng muốn báo thù, có đúng hay không?"
Thanh âm Thần Bà im bặt đi, Văn Âm không khỏi nín thở.
Một lúc lâu sau, nàng dùng một loại ánh mắt khủng bố băng lãnh nhìn về phía Mộ Tàn Thanh, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì, tuỳ việc mà xét thôi." Mộ Tàn Thanh cười cười "Lúc ta mới tiếp nhận chuyện này, cũng không biết cái gì Sơn Thần cùng Xà yêu, chỉ là vì điều tra Âm cổ mà thôi, không ngờ lại dính dáng đến nhiều bí ẩn năm xưa đến thế.
Vừa mới bắt đầu, ta cho Âm cổ này chính là do Xà yêu sau khi bị thôn dân cắt thịt uống máu, dùng oán hận tạo thành.
Thế nhưng sau đó lại tìm hiểu ra, con rắn bị cắt thịt kia lại là Hủy thần quân, ta liền cảm thấy việc này cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao hắn thân là Sơn Thần tận tâm tận lực che chở nơi đây mấy trăm năm, lại bị thôn dân ngàn đao vạn quả, đặt người vào hoàn cảnh đó ai cũng phải oán hận khó giải trừ."
Thần Bà không nói lời nào, Văn Âm không nhịn được hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì, tất cả đều thuận lý thành chương.
Thế nhưng..." Ánh mắt Mộ Tàn Thanh chuyển lạnh "Nếu hắn hận người Miên Xuân sơn như vậy, tối hôm qua tại sao lại dùng sức lực cuối cùng bảo hộ bọn họ chứ? Nếu như chỉ là vì không muốn nhập ma, hắn có thể trực tiếp tán hồn, không cần phải phiền phức đem một thân tinh nguyên trả về sơn thủy địa mạch, chặt đứt đường sống cuối cùng của mình như vậy.
Cho dù hạng người trạch tâm nhân hậu đến mức nào đi nữa, lấy đức báo oán đến thế cũng không khỏi đối