Trong động trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe rõ mồn một.
Văn Âm rốt cuộc một câu cũng không nói ra được.
Hắn không tự chủ lui lại vài bước, sau lưng chạm lên vách đá băng lãnh, hàn ý liền theo sống lưng thấm vào, khiến cho sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt lại càng thêm khó nhìn.
"Ngươi không hối hận với chuyện mình đã làm sao?" Mộ Tàn Thanh phá vỡ yên tĩnh, hỏa diễm đỏ đậm trong lòng bàn tay y đã biến thành màu xanh lam, ở trong hang động tối tăm hiện ra vô cùng u lãnh.
"Hối hận?" Gương mặt già nua của Thần Bà hiện lên nụ cười, mỗi một nếp nhăn đều tựa như được ý cười lấp đầy "Ngươi biết Sơn Thần đại nhân đối với ta mà nói, đến cùng có ý nghĩa như thế nào không?"
Một người một hồ yêu đều không lên tiếng, nàng lại như lâm vào trong hoài niệm, tự nhiên tiếp tục nói: "Ta từ nhỏ đã tin tưởng có Sơn Thần tồn tại, dù cho cha mẹ không cho phép, ta cũng len lén dựa theo điển tịch gia truyền tu tập vu thuật, chính là muốn một ngày có thể nhìn thấy thần linh, cùng Ngài bảo vệ cả ngọn Miên Xuân sơn này.
Ta muốn được người người tôn kính sống một đời có ý nghĩa, chứ không phải như kẻ phụ nhân lệ thuộc, cùng một nam nhân kết hôn sinh con đẻ cái.
Bởi vậy, dù cho tất cả mọi người nói Sơn Thần không tồn tại, ta vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày toại nguyện.
Đáng tiếc sau đó, thiên tai địa họa ập tới ...!Ta dùng hết toàn lực bảo vệ thôn dân, nhưng đổi lại được cái gì chứ?"
Nụ cười trên mặt nàng biến mất, thay vào đó chính là vẻ trào phúng cùng bi ai nồng đậm: "Bọn họ như một đám chuột chạy qua đường, chỉ cần có người dẫn đầu phía trước, những kẻ còn lại liền đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người đó, bản thân thì yên tâm thoải mái mà trốn tránh sau lưng.
Nếu như thành công thì là chung mục đích, nếu không thành liền biến thành bia ngắm cho ngàn người chỉ trích.
Đồng loại mà ta tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ, chính là một đám chuột nhắt thiển cận nhát gan, ngoài mạnh trong yếu như vậy!"
Mộ Tàn Thanh không nói một lời, Văn Âm tựa hồ muốn nói cái gì, đến cùng cũng không mở miệng.
"Ta đem bọn họ thoát ra hiểm địa, bọn họ lại đem ta dồn đến tuyệt lộ.
Ta cầu xin Sơn Thần ngàn lần vạn lần, nhưng hắn không có một lần đáp lại ta...!Ta mỗi lần nhìn bức tượng thần cũ nát băng lãnh đó, đều không nhịn được mà nghĩ: rốt cuộc là thần linh vô tình hay là nơi này căn bản cũng không có thần?" Ánh mắt Thần Bà có chút trống rỗng "Ta ở thời điểm sơn cùng thủy tận chỉ có thể cầu thần, mà thần không cho ta bất kỳ hồi đáp nào.
Người đem ta từ bên vực thẳm kéo trở về chính là Ngài, một yêu loại."
Đó là bàn tay duy nhất duỗi ra cho nàng bên mép vực sâu vạn trượng.
Nàng vốn nên tan xương nát thịt, lại được hắn đưa về nhân gian.
Bắt đầu từ giờ khắc đó, Hủy chính là Thần duy nhất trong lòng Văn Điệp.
Mộ Tàn Thanh hiểu rõ nói: "Cho nên, ngươi không tiếc đánh đổi mọi thứ, ở trong bóng tối trợ giúp hắn thoát thai hoán cốt, ngồi lên đúng vị trí, chính là vì muốn Thần trong lòng ngươi thực sự giáng lâm ở trên đời này."
Thần Bà hỏi ngược lại: "Ngài chỗ nào làm chưa đủ tốt? Ngài chỗ nào không xứng đáng? Ngài chẳng lẽ không nên sao?"
Văn Âm rốt cuộc lên tiếng, thanh âm hắn có chút khàn khàn: "Nhưng mà, đáng giá không?"
Thần Bà rốt cuộc nhìn thẳng hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải ta, không hiểu được."
"Nhưng những người khác ở Miên Xuân sơn cũng không phải ngươi, bọn họ cũng không cần phải hiểu." Mộ Tàn Thanh nói "Ngươi sùng kính Hủy thần quân, không ai có thể xen vào.
Nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ngươi đem ý nghĩ của bản thân áp đặt cho bọn họ, chính là đem Thần trong lòng ngươi đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió...!Văn Điệp, không phải mỗi việc vì hắn tính toán đều là tốt cho hắn.
Trước đó ngươi ít nhất cần phải suy nghĩ, liệu kết quả việc làm như vậy có phải là điều hắn muốn hay không."
Thần Bà khóe miệng giật giật, vẫn là ngu xuẩn mất khôn nói: "Từ xưa người ngoài cuộc tỉnh táo, đạo lý lớn ai cũng nói được.
Nhưng nếu cứ trông trước trông sau, vậy thì ngay cả một cái kết quả cũng đều không có."
"Vậy hiện tại ngươi có được kết quả gì?" Mộ Tàn Thanh không chút lưu tình nói "Hắn đã chết, ngươi không thể thoái thác tội này."
Thần Bà như bị sét đánh, co quắp ngã ngồi dưới đất.
Mộ Tàn Thanh ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt vằn vện tia máu của nàng: "Ngươi hận Xà yêu, hận hắn năm đó đang lúc nguy nan không xuất hiện, cho nên ngươi từ bỏ hắn đi trợ giúp Hủy thần quân chính vị.
Nhưng mà thời điểm ngươi làm, có nghĩ tới một chuyện: ngươi đến cùng xem Thần là cái gì không?"
Khắp nơi kính thần, đều có sở cầu, cho dù là che chở hay là chúc phúc, Thần đều ứng nguyện mà làm.
Chỉ cần được như nguyện, dĩ nhiên không ai không tôn Thần lên thượng vị, có ai suy nghĩ sâu sắc bản thân Thần nghĩ như thế nào?
Hài lòng toại nguyện, tức là thần linh; Ngoài ra, không bằng bùn đất!
"Ngươi vì nguyên nhân năng lực này mà từ bỏ tiền nhiệm Sơn Thần, thôn dân dĩ nhiên cũng có thể vì nguyên nhân này từ bỏ Hủy thần quân." Yêu hồ từ trước đến giờ đều hòa nhã, lần đầu phun ra châm chọc khắc nghiệt băng lãnh đến như vậy "Ngươi có thể tính hết cả đời, làm sao lại không nghĩ đến hai chữ báo ứng?"
Y nói xong, rốt cuộc không thèm liếc mắt nhìn Thần Bà một cái, cổ tay xoay chuyển, ngọn lửa đỏ trong lòng bàn tay kia chỉ giây lát là sẽ rơi lên người Thần Bà.
Muốn giải trừ Âm cổ chỉ có hai biện pháp: một là trừ khử oán khí, hai chính là hủy diệt người nguyền rủa.
Mộ Tàn Thanh đã đem lời nên nói đều nói sạch, y đời này kiên trì không nhiều, chưa bao giờ muốn dùng trên người những kẻ gàn bướng hồ đồ cả.
"Chờ đã." Văn Âm bỗng nhiên lên tiếng "Đại nhân, sau khi Âm cổ giải trừ, những người bị nguyền rủa sẽ như thế nào?"
Mộ Tàn Thanh do dự chốc lát, chung quy không lừa hắn: "Sau khi giải nguyền rủa, Âm cổ rời khỏi cơ thể sẽ mang đi hơn nửa tinh, khí, thần.
Nếu là người bình thường thì phải già đi, đau bệnh một hồi.
Còn các ngươi..."
Người Miên Xuân sơn tuổi thọ đã hết từ lâu, bây giờ sống trên đời bất quá là xác chết di động bị nguyền rủa dây dưa không được bình an.
Một khi giải trừ Âm cổ, dĩ nhiên là cát bụi sẽ trở về với cát bụi.
Văn Âm cúi đầu, khiến Mộ Tàn Thanh không thấy rõ vẻ mặt hắn, không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Mộ Tàn Thanh cảm thấy trong lòng có chút vướng víu khó giải thích được, hết lần này tới lần khác nói không ra tư vị thế nào.
"Đại nhân, có thể cho ta cùng bà bà ở riêng trong chốc lát được không?" Văn Âm nhẹ giọng nói "Ta...!còn có một chút việc, muốn nói cùng nàng."
"...!Ta ở ngã ba chờ ngươi." Mộ Tàn Thanh đứng dậy.
Y hơi chần chờ, cuối cùng tại thời điểm đi lướt qua, vỗ vỗ cánh tay Văn Âm "Từ từ đi, cẩn thận một chút."
Yêu hồ tóc bạc lại liếc mắt nhìn Thần Bà một cái, quay người đi ra ngoài.
Một đạo kết giới đem cửa động bao phủ, khí tức thuộc về yêu hồ trong nháy mắt bị hút ra, đem trong ngoài phân chia thành hai khu vực.
Cho dù bọn họ ở đây nói cái gì, cũng sẽ không truyền vào tai Mộ Tàn Thanh.
Hang động lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Thần Bà không ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn nói: "Việc đã đến nước này, ngươi và ta còn có cái gì để nói?"
"Thực sự là tâm độc." Thanh âm quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến.
Văn Âm đứng ở trước mặt, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
Quả thật là "nhìn".
Đôi mắt nam nhân nguyên bản trống rỗng ảm đạm, vào thời khắc này lóe lên ánh sáng u ám, từ giữa phản chiếu ra hình ảnh âm linh.
Vẻ khổ sở mờ mịt trên gương mặt hắn đều không cánh mà bay, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm ý vị, phảng phất trong nháy mắt này từ một con thỏ trắng biến thành con sói độc.
Hắn rũ mắt xuống, khẽ thở dài: "Tiểu Điệp a..."
Thời điểm Văn Âm mở miệng, trái tim Thần Bà nguyên bản hóa thành tro tàn đột nhiên sống dậy.
Nàng vào thời khắc này tựa như nghe được âm thanh Hủy thần quân, ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi, cực kỳ giống làn gió dịu dàng ngày xuân phất qua mặt nước.
"Sơn Thần...!đại nhân..."
Xoang mũi ngửi được một chút mùi hương thoang thoảng, hương vị kia như là cây cỏ mới nảy mầm, khiến người nghe như từ đông hàn rét đậm đi đến nơi mùa xuân đương thịnh, khiến cho tê dại lạnh giá trong linh hồn biến mất, chỉ còn dư lại ôn nhu như vòng tay ấm áp.
Thần Bà cứng đờ ngẩng đầu lên, đôi mắt như bị đuôi bò cạp chích một cái, đau đến nước mắt tràn mi.
Nhưng mà qua làn nước mắt mông lung căn bản không thấy rõ dáng dấp người trước mặt, chỉ cảm thấy thân ảnh kia tựa hồ đã thay đổi, quen thuộc đến mức làm cho nàng không thể tin được.
Phút chốc, trời đất quay cuồng, hang động âm lãnh tối tăm biến thành một gian nhà gỗ quen thuộc.
Tiếng mưa rơi tích tí tách không dứt bên tai, cửa sổ bị gió thổi tung một nửa, trên bàn một ngọn nến sắp tàn đang leo lét.
Hàn ý từ ván giường đã tắt lửa truyền vào sống lưng, nàng từ âm linh biến trở về người sống, nhưng vẫn là bộ dáng già nua yếu đuối, đang ở trong đệm chăn cuộn tròn như đứa trẻ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, bên trong ống nhổ dưới đất đã ném một đống khăn dính uế vật.
Ốm đau cùng suy nhược khiến cho đầu óc Thần Bà cũng trở nên tê dại trì độn.
Nàng ngửi mùi thuốc nồng nặc trên đệm, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đây chính là nhà mình.
Từ ngọc bích niên hoa đến giờ trăng tà xế bóng, Văn Điệp đem một đời đều hiến tặng cho Hủy thần quân.
Chỉ có lúc tuổi già lực suy, thời gian nàng cùng Hủy thần quân gặp mặt càng ngày càng ít.
Không phải hắn không chịu gặp, mà là nàng đã đem thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất đều cho hắn, liền muốn để chút hơi tàn cuối cùng chừa lại cho mình.
Người già luôn có đủ loại tật xấu.
Hủy thần quân có thể khiến khô mộc phùng xuân lại không thể đi ngược Thiên đạo để một kẻ sắp chết phục sinh.
Thần Bà cũng không lấy chuyện này đi cầu xin làm khó dễ hắn, chỉ là càng ngày càng muốn ở một chỗ.
Hiện giờ nàng rốt cuộc triền miên trên giường, cự tuyệt người trong thôn hoặc chân tình hoặc giả ý thăm viếng, chỉ để Văn Âm nuôi lớn từ nhỏ ở bên người chăm sóc.
Nhưng mà Văn Âm tuy là người mù, rốt cuộc cũng là nam tử, Thần Bà chưa bao giờ lưu hắn ở lại ban đêm, thà rằng một mình nằm trên giường nhẫn nại, rất nhiều lúc đều trắng đêm khó ngủ.
Người đến thời điểm như thế này, việc có thể làm càng ngày càng ít, lại không tự chủ được mà hồi tưởng chuyện cũ.
Sau đó nàng tựa hồ là mệt mỏi, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, rơi vào trong một giấc mộng.
Trong mộng, lão phụ nhân tóc bạc da mồi trở về lúc thanh xuân tuổi trẻ, mái tóc trắng phơ đổi thành đen tuyền, gương mặt mềm mại bóng loáng ngay cả một nếp nhăn đều không tìm ra được, một thân váy áo màu xanh ở trên bãi cỏ nhảy múa, thời điểm không cẩn thận đạp phải một tảng đá, chỉ giây lát là phải ngã sấp mặt xuống đất.
Cỏ xanh nguyên bản không quá một tấc trong chớp mắt này sinh trưởng, đỡ nàng đứng vững vàng một cái liền thu lại.
Nàng ổn định thân hình, quả nhiên thấy được nam tử mặc áo xanh dưới tàng liễu.
Hắn dáng người kiên cường, ngũ quan ôn nhuận đẹp đẽ, nhưng lại có một đôi mắt như loài rắn, gương mặt cùng cổ lộ ra ngoài còn có vài nơi lớp vảy dày đặc.
[Lời mỗ: chỗ này chư quân có thấy dụng ý của tác giả khi cho bức tượng sơn thần là bộ dạng mắt nhìn xuống ko? Chính là để che dấu đôi mắt rắn của Hủy á]
Hủy lúc đó vẫn chưa trở thành Sơn Thần hòa nhã nói: "Vũ điệu Bốn mùa chính là cầm khí cụ để múa, không phải múa như vậy."
"Vũ điệu bốn mùa" là một loại vũ đạo của vu nữ tế thần, chủ yếu là tán tụng một năm bốn mùa phong cảnh, cảm niệm thần linh che chở, tổng cộng chia làm bốn đoạn, là Văn Điệp từ nhỏ đã căn cứ trong điển tịch tự học.
Nàng phồng má lên: "Làm sao có thể!? Trên ghi chép của Tổ mẫu ta chính là vẽ như thế, rõ ràng là người múa mới đúng!"
"Ngươi xem ta đây." Hủy lấy một cành liễu, đi tới giữa bãi cỏ, đầu tiên là chắp tay áo rộng mà đứng, sau đó hai tay hợp lại nắm cành liễu giương lên đỉnh đầu, đùi phải hơi cong, chân trái duỗi ra phía trước, eo thân gập lại, múa lên một điệu mà Văn Điệp chưa từng thấy.
"Tạ thiên địa tạo hóa, cảm sơn thủy chi thần, tấu "linh hữu" mà múa "bốn mùa", một người cầm cành ngọc, lướt nước sông ngòi...!Nhất thời vi xuân, cây cỏ sinh, vạn vật tỉnh...!Nhị thời vi hạ, bách độc tiêu, ngũ cốc phấn...!Tam thời vi thu, quả lớn kết, kho lẫm thực...!Tứ thời vi đông, tuyết rơi đúng lúc, chúng sinh nghỉ ngơi..."
Tay áo rộng theo gió tung bay, bước chân đạp lên cỏ xanh, hoa rụng quanh thân, cành liễu vung hạt sương trong suốt.
Múa xong, hắn ở giữa hoa cỏ bay tán loạn ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười: "Xem hiểu không?"
Văn Điệp đã ngơ ngẩn.
Nàng bẻ điểm tâm mình tự làm, Hủy ngồi ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Ngươi tại sao muốn đi sớm về tối luyện cái này?"
Văn Điệp đem miếng bánh ngọt nuốt xuống, ngước lên khuôn mặt tươi cười: "Ngài cứu mọi người, chúng ta muốn đem miếu sơn thần xây dựng lại mới, phỏng chừng làm xong phải đến năm sau.
Thời điểm đó ta triệu tập tất cả mọi người làm xuân tế cho Ngài, tự mình mặc áo bảy màu múa "Vũ điệu bốn mùa" cho Ngài, để Ngài..."
Hủy cắt ngang lời nàng: "Ta thật sự không phải là Sơn Thần."
Phút chốc, thiếu nữ thao thao bất tuyệt ngừng miệng, trong ánh mắt của nàng che phủ một lớp bụi tối tăm, sau đó quật cường quay mặt đi, không nói.
Bọn họ mỗi lần nói tới đề tài này đều như vậy, Hủy không thuyết phục được nàng, nàng cũng không thể khiến Hủy thay đổi.
Cuối cùng, nam tử áo xanh nhìn thấy sắc trời sập tối, đưa một ngọn đèn lồng giục nàng về nhà.
Ánh lửa màu vàng chiếu sáng quanh nàng ba thước, cho dù ma mị xà trùng gì cũng đều không dám tới gần.
Nàng nhìn chằm chằm hỏa diễm ấm áp kia, như nhìn đôi mắt Hủy, trong đầu nghĩ lan man tất cả những việc phát sinh từ lúc nhận thức tới nay, bất tri bất giác đi vào lối rẽ.
Trước mắt là vách núi cao chót vót, chính là địa giới phía sau núi, căn bản không có chỗ đặt chân.
Văn Điệp vừa không lưu ý thiếu chút nữa đạp hụt vào khoảng không, mới cả kinh hoàn hồn, vừa muốn quay người trở về, sau lưng liền truyền đến một nguồn sức mạnh, đẩy nàng xuống.
Ngay cả một tiếng hét ngắn ngủi cũng không kịp phát ra nàng đã bị ngã ngất đi.
Thời điểm tỉnh lại nàng phát hiện mình lăn vào trong một hang động, may là người không có gì đáng ngại, ngọn đèn lồng nắm chặt trong tay cũng còn ở đó.
Nhưng mà đèn lồng chiếu sáng hoàn cảnh, cũng mang đến mối họa: nàng nhìn thấy bức bích họa khắc trên vách động kia.
Càng xem, nàng lại càng run rẩy dữ dội, hàn ý từ sống lưng lan ra tứ chi, nhưng từ trong đáy lòng lại có một nỗi tức giận như lửa nóng theo nội dung bức bích họa dần dần tăng mạnh, từng chút một ở trong lòng đốt lên.
Điều đó khiến cho nàng cảm thấy dày vò khó nhịn, lại như là có vô số con kiến gặm cắn.
Nếu như Sơn Thần chân chính là Xà yêu hóa thành; Nếu như thần vị có thể thay đổi; Nếu như...
Một đôi tay từ trong bóng tối duỗi ra, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, một hương thơm ngào ngạt mang theo mùi máu tanh bao phủ khắp nơi.
Nàng không dám quay lại, chỉ có thể cúi đầu nhìn cặp cánh tay kia, thon dài trắng nõn như dương chi mỹ ngọc, móng tay sơn màu đỏ tươi ướt át, như mới vừa dùng máu người bôi lên.
"Chúng ta làm cái giao dịch đi." Chủ nhân cánh tay đối nàng thì thầm, thanh âm thuộc về nữ tử mượt mà mềm mại "Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi...!Xuỵt, đừng từ chối, nghe một chút tim của chính ngươi, nó đập đến thật nhanh đấy."
Ánh mắt Văn Điệp phảng phất dán vào trên bức bích họa, đôi môi mấp máy: "Giao dịch...!?"
"Ta giúp ngươi đem người ngươi yêu đưa lên thần vị.
Ngươi giúp ta đem đương nhiệm Sơn Thần đẩy xuống ma đạo.
Theo như nhu cầu mỗi bên, không ai nợ ai, có được hay không?"
"Ta..." Nàng giật mình tỉnh lại, liều mạng lắc đầu "Ta không dám, ta không thể...!ta không làm được!"
"Nhưng mà ngươi yêu hắn nha!"
Văn Điệp lại như bị bóp cổ, hết thảy âm thanh khước từ đều im bặt đi.
Thời khắc này nàng đột nhiên trợn to mắt, không thể tin vỗ vỗ ngực, tự lẩm bẩm: "Ta...!yêu Ngài?"
"Nữ nhân nha, thích nhất nói một đằng làm một nẻo.
Ngươi nếu không yêu hắn, làm sao tâm tâm niệm niệm đều là hắn? Ngươi nếu không yêu hắn, làm sao lại đem thất tình lục dục đều đặt vào hắn? Ngươi nếu không yêu hắn..." Thanh âm nữ tử biến thành tiếng cười "Làm sao lại muốn đem một đời đều hiến cho hắn?"
Câu nói sau cùng tựa như chọc trúng điểm sâu xa trong lòng không muốn người biết của Văn Điệp.
Nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy.
"Yêu một người không có sai, vì hắn tính toán cùng trả giá càng không có sai.
Không cần chống cự, ngoan ngoãn nghe lời..." Nữ tử liếm vành tai nàng "Ngươi có muốn nhìn hắn cao cao tại thượng hay không, có muốn nhìn hắn khí phách hăng hái hay không, có muốn một đời bồi tiếp hắn hay không ...!Ngươi nếu mà muốn, liền nắm chặt tay ta đi!"
Dục vọng là thú hoang bị ép xuống đáy lòng, một khi được mở rào, liền không thể nhốt trở lại.
Văn Điệp nhắm mắt lại, run rẩy nắm chặt bàn tay chẳng biết lúc nào đã chạm vào tay mình.
Cánh tay ôn lương như ngọc, biến thành một cái mộc trượng lạnh như băng, nữ tử thì thầm bên tai đã biến mất không còn tăm hơi.
Văn Điệp mở mắt ra, phát hiện mình mặc vu bào, đứng ở trong Thiên điện của ngôi miếu không có một bóng người, mộc trượng trong tay đã xuyên qua lồng ngực tượng thần cũ nát, vết nứt từ lỗ hổng cấp tốc tràn ra, khiến cả pho tượng đá hoàn toàn vỡ thành từng mảnh.
Trong nháy mắt đó, tai nàng tựa hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm.
Nhưng mà cả ngọn núi vẫn lặng lẽ, phảng phất như không hề có chuyện gì phát sinh.
Văn Điệp lảo