Hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm vào.
Đàm cốc mười hai thành, vốn là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.
Ngay khoảng khắc Ma La Ưu Đàm hoa mất khống chế, phảng phất như hai ngôi sao nguyên bản song song đột nhiên va chạm, bùng lên ngọn lửa có thể đốt cháy bầu trời đêm, thiêu rụi từng tấc từng tấc trong sơn cốc này.
Cuồng phong đem âm thanh huyên náo cuốn lên đến tận trời, tiếng người kêu khóc thảm thiết còn ở phía dưới khổ sở giãy dụa.
Chớp mắt rực rỡ qua đi, nền trời bị lưu hỏa xé toạc như mạng nhện, nền đất từ từ rạn nứt, thoáng chốc nhân gian thất sắc, sơn hà đảo lộn
Nhà cửa sụp đổ, đường xá đứt gãy, sông suối chảy ngược, núi đồi nghiêng ngả.
Bầy chim chấn động dáo dác bay loạn che kín bầu trời, thú rừng hoảng hốt điên cuồng chạy đông đạp tây, sinh hồn cùng tử linh đột nhiên không kịp đề phòng hội tụ, từng người sợ hãi đan xen, bị chen chúc lẫn lộn cùng một chỗ, biến thành một nồi hồ nhão lạnh lẽo bở rạc, giống như một hồi mộng đẹp suốt bao năm rốt cuộc bị lôi đình đập vỡ tan.
Bắc Đẩu thông qua đôi mắt A Linh từng thấy cảnh tượng như thế này, lại không ngờ nó xảy ra ở hiện thực nhanh đến như vậy.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng dưới đất hỗn loạn bất kham, biết được chỉ một lát tình thế sẽ nhanh chóng quay ngược trở lại: hết thảy những sơn dân phát hiện không có cách nào chạy đi sẽ bám víu vào một sợi dây cuối cùng, bất luận sinh hồn tử linh, đều sẽ rơi vào điên cuồng chém giết cướp đoạt, tranh thủ tất cả khả năng để có thể sống sót.
Đến lúc đó Đàm cốc liền triệt để mất khống chế.
Không thể chần chờ! Ý niệm này xẹt qua đầu, Bắc Đẩu hướng Tiêu Ngạo Sênh ra hiệu: "Mang ta đi lên!"
Tiêu Ngạo Sênh ngay nửa phần do dự cũng không có, một tay nắm lấy hắn từ trên nóc nhà thả người bay lên.
Huyền Vi kiếm rời khỏi vỏ hạ xuống dưới chân, người và kiếm hợp làm một hóa thành một đạo hàn quang, vọt thẳng vào trong hố đen giữa không trung đang không ngừng mở rộng trên đỉnh đầu, vô thanh vô tức như giọt mưa rơi vào sông lớn.
Sau một khắc, không trung tựa như bị một bàn tay của thần linh bẻ gãy, ngay cả hố đen không ngừng lan ra cũng đều bị xoắn nát, lôi đình dữ dội cũng bị cuốn vào biển mây, giữa bầu trời tạo thành một vòng xoáy lôi vân cực lớn; Tia chớp dày đặc như rồng rắn lồng lộn, phản chiếu trắng xóa khắp núi rừng, thế nhưng lôi đình đều treo lơ lửng mà không bổ xuống.
Giữa vòng xoáy, Tiêu Ngạo Sênh một mình đứng trên lôi vân, cuồng phong khiến quần áo tóc tai hắn bay phần phật, chân nguyên hộ thân hóa thành một cái lồng che chở dưới sấm gió nguy như chồng trứng.
Biểu tình hắn lạnh lẽo ngưng trọng, hai tay nắm chặt kiếm chỉ trước mặt, nhìn chằm chằm Huyền Vi kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu.
Bắc Đẩu được hắn che ở phía sau nhìn bóng lưng kiếm tu vào thời khắc này cơ hồ đỉnh thiên lập địa, nhớ lại ghi chép trong Trọng Huyền cung về vị Linh Nhai chân nhân một kiếm chém Ma Long kia.
Năm xưa Tiêu Túc được xưng tụng là "Kiếm đạo thông thần, nhân tu đệ nhất", dù cho thân là Nhân tộc, vẫn là cường giả tuyệt thế ngang dọc Huyền La ngũ cảnh.
Có châu ngọc như vậy ở phía trước, Tiêu Ngạo Sênh vốn khó có thể tỏa ra hào quang của riêng mình, chưa nói đến việc hắn còn bị cấm túc ngàn năm trong Trọng Huyền cung, một chút chiến công thanh danh có được từ Phá Ma chiến đều thành mây khói phù vân.
Bởi vậy, trong Trọng Huyền cung vô luận tiền bối hay hậu sinh nói đến sư thừa của Kiếm các, đều than thở tạo hóa trêu người, thứ nhất là tiếc thương anh hùng chưa đầu bạc, thứ hai là tiếc nuối Linh Nhai thành thất truyền.
Bắc Đẩu cùng Tiêu Ngạo Sênh nguyên bản cũng không phải thâm giao, đối với việc đó cũng không xen vào.
Cho tới bây giờ hắn tận mắt nhìn, liền đem mấy lời này quên đi sạch sẽ.
Tiêu Túc dùng Tam thần kiếm khiến Đạo, Ma kinh sợ.
Kiếm đạo của Tiêu Ngạo Sênh lại cùng hắn bất đồng.
So với sư phụ bá đạo mạnh mẽ, tính tình của hắn kỳ thực nội liễm hơn nhiều.
Nếu không bị bất đắc dĩ, mũi nhọn sắc bén phần nhiều là giấu vào trong.
Bởi vậy ở thời điểm hắn bộc lộ ra, liền khiến người cực kỳ kinh sợ, chấn động cả hồn phách.
Ba thước thanh phong hóa thành cự khuyết, tựa như một cái trụ kiếm chống trời, ở giữa lôi vân dày đặc cấp tốc xoay tròn.
Lôi đình cũng thế, phong tà cũng thế, đều bị thanh kiếm này cuốn vào hết thảy, ở quanh nó hình thành một lĩnh vực cứng rắn không thể phá vỡ.
Thiên uy đáng sợ có thể bẻ gãy nghiền nát như vậy, một nửa rơi vào trên Huyền Vi kiếm, một nửa ở trong cơ thể Tiêu Ngạo Sênh xung kích.
Hắn bất động thanh sắc nuốt xuống một ngụm máu tanh, biểu tình vẫn kiên nghị như bàn thạch, khàn tiếng quát lên: "Bắc Đẩu sư đệ!"
Lời còn chưa dứt, Bắc Đẩu từ phía sau hắn nhảy ra, trong đôi mắt như có ánh sao lưu chuyển, bắt lấy điểm yếu của kiếm vực, trực tiếp vọt vào!
Vừa mới đi vào, thân hình Bắc Đẩu liền bị lôi phong xé vụn, lại không thấy máu thịt xương cốt, chỉ có một tia u quang quấn lên trên thân kiếm.
Trong nháy mắt ở trên thanh kiếm xanh biếc cực lớn có một tầng tơ mảnh bao phủ, đồng thời thanh âm Bắc Đẩu ở trong đầu Tiêu Ngạo Sênh vang lên: "Lạc Kiếm trận!"
Vừa dứt lời, thanh kiếm khổng lồ nghịch chuyển, lôi phong đột nhiên va chạm với kiếm khí hội tụ hợp nhất, liền hóa thành từng luồng sáng xanh biếc từ trong biển mây đâm ngang rẽ dọc, hướng về quần sơn phía dưới gào thét mà bổ xuống!
Đối diện với tai ương ngập đầu, chúng sinh Đàm cốc vô luận là cầm hay thú, người hay quỷ gan mật đều vỡ nát, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng đọng lại trong chớp mắt này, tranh nhau chạy tứ phía, vẫn không thể nhanh hơn tia sáng xanh truy đuổi, chỉ nháy mắt là sẽ phải xuất hiện thảm trạng máu tươi đương trường.
Thế nhưng tia sáng xanh như lợi kiếm đó lại ở thời khắc chạm vào người chia ra làm hai, hai phân thành bốn, chớp mắt hóa thành vô số sợi tơ, một nửa xuyên vào lòng đất, móc lên đám tóc kỳ quái ngủ đông trong lớp bùn, một nửa quấn quanh thân hình tất cả những vật còn sống hữu hình, cho dù là chim muông hay là sơn dân cũng đều như con rối bị giật dây bay vụt lên khỏi mặt đất, kinh hãi không thôi mà bị treo lên giữa không trung.
Bọn họ rít gào kêu khóc, cũng chỉ có cuồng phong mãnh liệt rót đầy miệng mũi, che hết mọi âm thanh, từ phương xa nhìn lại, lại như trải ra một tấm lưới bao trùm trời đất.
Tiêu Ngạo Sênh cảm thấy có một nguồn sức mạnh theo tấm lưới truyền đến, cơ hồ muốn đem hắn kéo khỏi đám mây rơi xuống.
Hắn thật vất vả mới ổn định thân hình, máu đã từ thất khiếu tràn ra ngoài.
Đàm cốc sinh tử điên đảo đã từ ngàn năm, ngay cả luân hồi nơi đây đều thành trật tự riêng, sinh hồn tử linh nơi này nguyên bản cũng chỉ khác một đường, không người nào có thể sống sót đơn lẻ.
Nếu như để bọn họ chém giết lẫn nhau, không khác nào đoản mạch tuyệt hậu, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục đồng quy vu tận.
Bởi vậy, Bắc Đẩu dùng Linh Khôi thuật đem chính mình phân giải, dung nhập vào trong Huyền Vi kiếm thu nạp thiên uy, mượn kiếm khí hóa ra vô tận Khiên Hồn ti, vững vàng khống chế toàn bộ sinh vật trong Đàm cốc.
Cho dù đối phương kinh hãi điên cuồng cỡ nào, đều khó mà tránh thoát trói buộc để tự đi chịu chết.
Nhưng mà phương pháp này tuy rằng có thể trong nháy mắt khống chế toàn cục, lại quá sức nguy hiểm.
Nếu như Bắc Đẩu không thể khôi phục bản thể trước khi chân nguyên tiêu hao hết, hắn liền thật sự phải tan xương nát thịt, hôi phi yên diệt.
Về phần đám tử linh kia...
Tiêu Ngạo Sênh liếc nhìn vị trí Nhất Nguyên quan: nơi đó bị kết giới màu đỏ thẫm bao phủ đến kín kẽ không một lỗ hổng, thuyết minh ma lực vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, chắc chắn Mộ Tàn Thanh còn đang nỗ lực ổn định Ma La Ưu Đàm hoa.
Nhưng nếu y không ổn định được thì sao?!
Tiêu Ngạo Sênh mặc dù không muốn nghĩ, cũng không thể không chuẩn bị cho dự tính xấu nhất.
Hắn lau vết máu trên mặt, lấy một mảnh lưu vân ngưng tụ thành trường kiếm, thả người từ trên trời cao hạ xuống.
Đám tử linh nhìn hắn kinh sợ, dồn dập rít gào chạy trốn.
Ba phụ nhân từng ở ngoài sơn môn biểu hiện thiện ý với hắn, hiện giờ cũng đầy mặt sợ hãi, tựa như nhìn thấy sát thần.
Không ai biết Tiêu Ngạo Sênh đã đem hơn nửa tâm lực đều đặt trên Huyền Vi kiếm, hiện giờ mỗi một bước đi cũng như đạp lên đao sắc than nóng.
"Các ngươi đều lại đây, đứng phía sau ta." Thanh âm Tiêu Ngạo Sênh rất nhẹ, lại truyền khắp toàn bộ Đàm cốc.
Hắn chỉ tiện tay vung lên, ba thước trước người liền tạo thành một cái rãnh sâu như một đạo lạch trời, cùng tấm lưới từ từ thu hẹp lại, đem chúng sinh Đàm cốc cưỡng ép phân tách chia ra.
"Ai dám vọng động, ta liền để kẻ đó hồn phi phách tán!"
Đám tử linh vốn còn muốn chạy trốn đồng loạt rùng mình một cái, hàn ý như dao nhọn đâm vào hồn phách bọn họ, bất luận xa gần đều nhận ra khí tức kia treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Bọn họ vốn hoảng loạn luống cuống lần này cũng không dám manh động, từ bốn phương tám hướng tụ lại phía Tiêu Ngạo Sênh.
Tiêu Ngạo Sênh nỗ lực áp chế khí huyết chân nguyên đảo lộn, trong lòng tính toán mình và Bắc Đẩu còn có thể chống đỡ bao lâu, Mộ Tàn Thanh bên kia sẽ là kết quả gì.
Còn có linh điểu mình thả trước khi vào sơn cốc hẳn cũng nên đến Trọng Huyền cung, dựa theo tính tình Tịnh Tư, viện binh hẳn là sắp tới rồi.
Chỉ cần bọn họ có thể kiên trì đến một khắc đó...
..................
Mộ Tàn Thanh cảm thấy bản thân mình hoặc là chết rồi, hoặc là vẫn còn chưa tỉnh.
Y đang ở trong thần điện, bốn phía mấy bóng người đứng trang nghiêm, nam nữ già trẻ tổng cộng hai mươi bảy người, đều mặc quần áo kiểu cổ.
Ngoại trừ một lão nhân vẻ mặt bệnh tật ốm yếu, những người khác chia làm hai hàng quỳ gối hai bên thần điện, lưng gánh củi gai, trán ép sát mặt đất, so với tín đồ thành kính càng giống như tội nhân xưng tội.
Nhiều người nhiều mắt, lại đều đối với Mộ Tàn Thanh nhìn như không thấy, thậm chí sau đó đi xuyên qua thân thể y, không khác gì xuyên qua không khí.
Trên đài, tượng thần được vải đỏ che phủ, giữa điện còn đặt một nữ thi chết không nhắm mắt.
Mộ Tàn Thanh đi tới vừa nhìn, quả nhiên là xác ướp cổ ở dưới giếng trấn ma kia.
Lúc này trên người nàng vẫn chưa quấn đầy vải vẽ phù chú, quần áo cũng gần giống những người này, chỉ là vải vóc cùng hình thức đều lộ vẻ trang trọng cao quý, đôi mắt màu đen củng mạc trắng trống rỗng nhìn chằm chằm phía trên, khiến cho Mộ Tàn Thanh sinh ra một loại ảo giác "Nàng đang nhìn ta" hơi hoảng loạn.
Lão nhân đốt đèn điểm hương, sau đó lấy ra một quyển trục trên thần án, quay mặt hướng về hai mươi sáu tộc nhân ở đây từ từ nhìn qua, dùng thanh âm già nua gằn từng chữ: "Ta là Tân Kiến, may mắn đương nhiệm tộc trưởng Tân thị đời thứ tư tại Phù Mộng cốc.
Hiện giờ thần điện Nhất Nguyên quan đã xây dựng xong, triệu tập đủ tông gia huyết thống tại đây, quyết định thay đổi tên nơi này thành «Đàm», cung phụng kim thân Đạo Diễn thần quân, tiếp nhận trách nhiệm đời đời canh giữ, lập thư này dùng để răn dạy con cháu đời sau..."
"Tộc Tân thị chúng ta gia truyền nhỏ bé, căn cơ không lớn, chịu ơn Ưu Đàm Ma tôn che chở, kết khế ước Ma La huyễn pháp, hương khói truyền thừa suốt 300 năm nay, có công pháp lưu giữ, nhiều tài phú tích lũy, cảm ân đội đức, không dám vi phạm..."
"Song hiện nay ma họa thiên hạ, đều do tiền bối bổn tộc mà khởi đầu.
Chúng ta hưởng che chở này, cũng gây mất mát thiệt hại rất rộng, không thể chối bỏ trách nhiệm.
Vì cứu sơn dân khỏi phải trầm luân hồn phi phách tán, đảm bảo một phương bình yên, cũng là đền tội tư thông với địch của tiền bối, chúng ta quyết nghị đáp lại Thiên pháp sư lệnh, bức giết Ưu Đàm Ma tôn, chịu khế ước phản phệ cũng không hối hận..."
"Tộc Tân thị có phụ tiên hiền, có phụ tôn chủ, có phụ thiên hạ, tuyệt không dám quên, chỉ có chịu tội cùng đảm đương vẫn còn đó.
Hiện giờ chúng ta trùng tu gia huấn, lại thêm ba điều:
...!Thứ nhất: sơn dân các đời Đàm cốc không được tự sát, miễn để hồn phách hạn chế thể xác, khó đi vào luân hồi trận pháp.
Người vi phạm phơi thây không liễm, để lại thiên thu;
...!Thứ hai: Tân thị từng vì gia tộc mà hại chúng sinh, từ nay về sau các đời tộc trưởng đều làm Sơn trưởng Đàm cốc.
Sinh thời trông coi thần điện che chở sơn dân, nếu có kẻ loạn cương thường, lạm dụng quyền, không tận tâm, đồng tộc đều có thể giết, dùng cáo tiền bối;
...!Thứ ba: phàm tộc nhân Tân thị, chết rồi phải chịu phương pháp luyện thi ngâm độc, vùi đầu tế đất trông coi tám phương, thân phục địa huyệt trấn thủ giếng cổ, đền nợ máu ma họa cho chúng sinh, sám hối tội vong ân phụ nghĩa.
Mệnh này theo huyết thống truyền thừa mãi mãi, cho đến khi Tân thị hương khói đoạn tuyệt mới kết thúc..."
Lão nhân hai mắt sung huyết, nước mắt ròng ròng.
Hai mươi sáu tộc nhân Tân thị cúi đầu quỳ sát đất, sống lưng khẽ run lên, nước mắt tuôn trên nền gạch mịt mờ, không một tiếng nức nở, lại làm cho trong lòng Mộ Tàn Thanh cuồn cuộn không ngớt.
Tân thị cùng Ưu Đàm Tôn ký kết khế ước, mở ra địa huyệt ẩn giấu Thôn Tà uyên, khiến Ma tộc từ đó chui vào Huyền La ngũ cảnh, gây nên chiến hỏa ngập trời, sinh linh đồ thán.
Đây là tội mà bọn họ không thể tẩy sạch, cho dù không biết chân tướng cũng không thể thoái thác.
Nhưng mà bọn họ dám nhận tội cũng dám đảm đương, cho dù bị sức mạnh phản phệ của Ưu Đàm khiến cho toàn tộc sau này đều nhận hậu quả khủng bố, Tân thị ngay ở thời khắc sống còn lựa chọn tìm đến phía chính đạo.
Nhưng mà, bọn họ không hề hướng thần linh cùng Linh tộc tranh công thỉnh thưởng, lại nhớ kỹ phản bội Ưu Đàm Tôn cũng là tội, đến chết không dám quên.
Mộ Tàn Thanh nhớ đám đầu lâu chôn dấu nhiều năm dưới Tân gia trạch viện, còn có thi hài tộc nhân Tân thị quỳ sát đất trong địa huyệt, nhất thời vậy mà không biết mình có thể nói cái gì.
"Ta Tân Kiến nguyên bản không có tài năng thông kim bác cổ, cũng không có khả năng thông thiên triệt địa, thụ ân nghĩa tông tộc tiền bối, đương nhiệm Tân thị tộc trưởng bốn mươi ba năm, công lao khó bù đắp, tuổi già lực kiệt, cô phụ kỳ vọng tổ tiên, chỉ có một quả tim thông thấu, muốn dâng tụ âm mộc, độ vong hồn chuyển sinh.
Hiện giờ truyền lại cho trưởng tử Tân Mộc, giao «Điều răn cho con cháu Tân thị» cùng gia học truyền thừa đặt tại tôn thất từ đường, nguyện con cháu đời sau thấy chữ minh giám, chớ giẫm lên vết xe đổ, biết nghe giáo huấn tự mình thức tỉnh..."
"Hưng suy vinh nhục có số trời, thị phi đúng sai do lòng mình.
Tân thị bộ tộc chúng ta cam chịu các loại nghiệp quả, không hối không oán, không sợ hậu nhân bình luận, duy nguyện đến khi thời loạn chấm dứt, bách phế đãi hưng, thiên địa nhân giới tự đi con đường của mình, một lần nữa Ngũ cảnh thái bình, cho dù Tân thị huyết thống đoạn tuyệt, chúng ta cũng có thể cả cười đi vãng sinh."
"Đàm cốc Tân thị tộc trưởng đời thứ tư, Tân Kiến tuyệt bút."
Thư quyển khép lại, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn lão nhân gỡ tấm vải đỏ che trên tượng thần, đã là lệ rơi đầy mặt.
Mộ Tàn Thanh đứng ở sau lưng lão nhân, ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng thần cao cao tại thượng kia, cuối cùng cũng minh bạch tại sao Tân Kiến lại đúc nó thành nhắm mắt: trên không trung cao cao tại thượng, thần linh từ mi thiện mục nhìn xuống phàm tục ở trong bùn đất giãy dụa cầu sinh, lời cầu khẩn hay nguyền rủa của giun dế đều thành ngoảnh mặt làm ngơ.
Chỉ khi chúng ta nhắm mắt lại nhìn thần linh, mới có thể hiểu tấm lòng thần linh yêu thế giới cũng tựa như chúng ta bố thí cho chó hoang.
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài thần điện lại xuất hiện rất nhiều bóng người.
Bọn họ đều mặc trang phục đồng tộc chỉn chu, cùng hai mươi sáu người này chia làm hai hàng quỳ sát.
Y không cần suy nghĩ, liền biết những người này đều là truyền nhân huyết thống các đời Tân thị.
Phía bên phải nằm úp sấp một nữ hài nhi nho nhỏ, không khóc không quấy, chỉ dùng một đôi mắt đen linh động ngó nghiêng bốn phía, cuối cùng rơi vào trên người Mộ Tàn Thanh, thật giống như nhìn thấy y, lại hé môi mỉm cười.
Nàng vốn nên là nữ nhi của Tân Lục thị, đại Sơn trưởng đời thứ ba mươi lăm chân chính của Đàm cốc, cuối cùng lại thành huyết mạch đoạn tuyệt của Tân thị, cũng kết thúc số mệnh bi ai nặng nề này.
"Ngươi muốn cứu nàng không?"
Sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc.
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Tâm Ma chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh nữ thi nọ.
Đám người quanh đó cũng không nhìn thấy hắn, vẫn đang tiếp tục nghi thức cúng tế.
Trước đó không lâu, Mộ Tàn Thanh còn chuẩn bị cùng hắn đánh nhau ngươi chết ta sống trong Ưu Đàm ảo cảnh, hiện tại lại không có nhiệt huyết tâm tư này, chỉ cảm thấy một sự uể oải mệt mỏi dâng trào.
Y trầm giọng nói: "Ngươi cố ý."
"Ngươi muốn biết những việc này, ta chỉ là như ngươi mong muốn, cùng ngươi thân lâm kỳ cảnh mà thôi." Tâm Ma chầm chậm đi đến bên cạnh y, lấy ngón tay lau qua khóe mắt Mộ Tàn Thanh "Ngươi khóc a."
Cặp mắt yêu đồng rực lửa kia nhiễm phải một tầng hơi nước, mỏng đến mức ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra được chính mình vì sao khổ sở, lại tựa như sương hoa che liệt diễm, băng hỏa dung ẩm ướt, khiến cho Tâm Ma cũng vì đó ý động, bàn tay vòng qua sau đầu Mộ Tàn Thanh, nghiêng người liền liếm lên khóe mắt y.
"Ngươi làm gì?!" Mộ Tàn Thanh lúc này mới hoàn hồn, có chút chật vật đem hắn đẩy ra, chỉ cảm thấy khóe mắt như bị con rắn hôn cọ qua, trơn trượt man mát.
Tâm Ma nhìn Ẩm Tuyết nằm ngang giữa hai người, biểu tình ủy khuất: "Ngươi hà tất phải khách khí với ta như vậy chứ?"
Mộ Tàn Thanh cười lạnh: "Ngươi lật lọng, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ!"
"Lật lọng?" Tâm Ma mở năm ngón tay ra, một đóa hoa quỳnh trắng nõn ở trong tay hắn tỏa ra liền héo tàn "Hồ ly, ngươi giúp ta hủy diệt Trấn ma giếng, hiện tại ta giúp ngươi đối phó Ưu Đàm hoa, tận tâm tận lực như vậy, làm sao lại nói