Không trung truyền đến tiếng như băng nứt.
Phong lôi chợt biến đổi, sức mạnh như vạn quân đè xuống đầu.
Tiêu Ngạo Sênh cổ họng tanh ngọt, tơ máu tràn ra khóe miệng.
Huyền Vi kiếm vực không chịu nổi!
Hắn một thân chân nguyên sắc bén mạnh mẽ, có thể dùng nguyên thần hóa ra ngàn vạn kiếm ảnh đâm chém tám phương, nhưng căn nguyên của vạn kiếm này vẫn là linh kiếm Huyền Vi bản mệnh của hắn.
Tiêu Ngạo Sênh dùng một trăm năm mới thu phục hoàn toàn Huyền Vi kiếm.
Lại thêm một ngàn năm minh tưởng khổ tu, đem kiếm này luyện vào trong nguyên thần của chính mình, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Lần này hắn dùng Huyền Vi kiếm dẫn động thiên uy, không sánh được khốc liệt so với Mộ Tàn Thanh lực kháng Ma Long, lại càng tiêu phí tâm thần hơn, tựa như đứng múa trên vách đá, hơi không lưu ý liền phải ngã tan xương nát thịt.
Lôi phong mang theo linh khí hỗn loạn đột nhiên bạo phát từ Đàm cốc, vốn phải đem khắp núi này đều san thành bình địa, trước mắt dựa cả vào Huyền Vi kiếm ngăn cản như một sợi dây cứu mạng cuối cùng.
Nếu mà để năng lượng đang tràn ngập bên trong thả ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Linh lực cuồng bạo ở trong Huyền Vi kiếm vực như trăm nghìn mãnh thú đấu đá lung tung.
Thanh cự kiếm lơ lửng trên không trung đã xuất hiện vết rạn nứt nhỏ như sợi tóc, mặc dù không mở rộng, nhưng vẫn không ngừng kéo dài.
Tiêu Ngạo Sênh có thể cảm nhận được uy thế càng lúc càng lớn thông qua Huyền Vi kiếm truyền tới trên người mình.
Xung quanh hắn dày đặc tử hồn ngo ngoe rục rịch.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hắn ở giữa nhỏ bé như giun dế, sau một khắc e rằng sẽ bị đám tử hồn không nhẫn nại được phát điên mà tươi sống xé nát.
"Bắc Đẩu sư đệ, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?" Hắn truyền âm cho Bắc Đẩu, chỉ nghe được một tiếng cười khổ mỏi mệt vô lực.
Cả hai người đều đã là cung giương hết đà, không ai biết được khi nào mình sẽ gục ngã.
Kết giới yêu lực đỏ đậm từ từ bị hắc ám từng bước xâm chiếm, mà Mộ Tàn Thanh còn chưa thoát ra.
Trái tim Tiêu Ngạo Sênh mạnh mẽ trầm xuống, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn tử hồn bốn phía, bỗng nhiên biến đổi chỉ quyết, thanh cự kiếm như cột chống trời thế nhưng đổi chiều, chậm rãi rơi xuống.
Đám tử hồn nguyên bản đang từng bước áp sát hắn cả kinh, dồn dập rít gào chạy trốn tứ phía, tranh nhau chen lấn muốn rời khỏi phạm vi mũi kiếm chỉ tới.
Ngay sau đó, thiên la sụp, địa võng đứt!
Phong lôi thiên uy như cự long rít gào thổi quét tám phương, Huyền Vi cự kiếm giành trước một bước phân hoá thành vạn đạo kiếm ảnh, trải ra như thiên luân, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc giữa trời đất, hiểm hiểm tiếp nhận được lần này.
Chỉ nghe mấy chục tiếng sấm sét nổ vang, chúng sinh nơi đây không quản đã chết hay còn sống, toàn bộ đều bị linh lực vô cùng mạnh mẽ này va chạm bùng nổ khiến cho hồn phách bay dạt ra, run rẩy ngã nhào.
Cùng lúc đó, Bắc Đẩu rốt cuộc khôi phục hình người.
Hắn chật vật lăn một vòng trên mặt đất mới chống đầu gối đứng dậy, ánh mắt đảo qua kiếm luân, giơ tay một chưởng để lên lưng Tiêu Ngạo Sênh, dốc hết chân nguyên trợ giúp hắn trực diện cuồng phong thiên lôi, lại quản không được đám thân ảnh quẩn quanh trong núi, hoặc sợ quá chạy đi hoặc nằm rạp run rẩy.
Chân nguyên hóa thành từng đường thuận theo mỗi kiếm ảnh kéo dài ra, ở trên kiếm luân liền bao trùm một tầng tơ lưới, phân hoá đám linh lực hung hăng này, đem bọn chúng chia thành mấy đạo, sau khi suy yếu liền hướng bốn phương tám hướng phóng đi.
Chỉ trong một buổi chiều liên tục gặp biến cố lớn, cho dù sinh dân hay tử hồn trong Đàm cốc, có một cái tính một cái, đều sợ hãi hoang mang lo sợ.
Trước mắt chưa nói là nhân cơ hội sinh loạn, rất nhiều người ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Nhưng mà đám dã thú phản ứng nhanh nhất, bọn chúng chạy túa ra khắp nơi, va chạm lung tung.
Một nam nhân bị lợn rừng vây quanh kêu thảm, lúc rơi xuống đất xương cốt cũng không biết đứt đoạn nhiều hay ít, bọc tã lót trong tay hắn cũng văng ra ngoài.
Mắt thấy đứa bé kia sẽ phải rơi vào giữa bầy thú hỗn loạn, bị đạp thành thịt vụn.
Toàn bộ tâm thần của Tiêu Ngạo Sênh đặt trên Huyền Vi kiếm không thể phân thân, trái lại Bắc Đẩu chú ý tới.
Hắn cắn răng một cái, vai trái không hề có một tiếng động tách ra, cánh tay rời khỏi cơ thể, nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu mọi người, thẳng tắp chụp lấy anh nhi sắp rơi xuống đất kia.
Đáng tiếc khoảng cách giữa hai bên chung quy quá xa, cánh tay mới từ trong đám chim dữ lao ra, chỉ còn cách hai trượng, anh nhi mới sinh kia cũng đã biến mất trong bầy thú.
Trong giây lát này tiếng kêu sợ hãi đồng loạt vang lên.
Sơn dân cách gần nhất theo bản năng muốn đưa tay vớt một phen, có mấy cái tử hồn ỷ vào thân thể bán hư ảo chen vào vòng vây của bầy thú, lại đều sững sờ tại chỗ.
Anh nhi mới sinh kia không thương tổn đến một sợi tóc nằm trên mặt đất đang oa oa khóc lớn, che ở trên người nó chính là một bộ hài cốt không đầu.
Đây là khung xương của nam nhân trưởng thành mới có, cao lớn vững chãi, trên xương cốt có màu xanh lạnh như thép.
Đám thú rừng rít gào mà bước qua, thậm chí ngay cả một đoạn xương cốt cũng không thể đạp gãy, càng không thể nào thương tổn đến đứa trẻ mới sinh phía dưới.
Hài cốt tứ chi chấm đất, cong sống lưng, lại như một cái ô tàn tạ vẫn có thể che mưa chắn gió.
Ngay sau đó, rất nhiều móng vuốt khô quắt từ khắp nơi dưới lòng đất duỗi lên, hài cốt phủ đầy bụi đã lâu xé ra tầng tầng khe đất nứt, trở lại nhân gian.
Bắc Đẩu biến sắc mặt, những sơn dân cũng hoảng sợ dồn dập tránh lui, lại phát hiện đám xương khô không đầu này cũng không hề công kích bọn họ, mà là đuổi theo toàn bộ mục tiêu đang hành động hỗn loạn.
Cho dù là sinh linh tử hồn hay chim chóc thú hoang, đám khô lâu dựa vào xương cốt cứng rắn tựa như khôi giáp, không tránh không né, đồng thời tựa như có ý thức đem sinh tử tách ra.
Lúc này, không biết là ai sợ hãi hét thành tiếng: "Các ngươi xem, đó là cái gì?!"
Mấy luồng sương khói màu xanh từ hướng Tân gia trạch viện bay vụt ra, nối liền thành một hàng bóng dáng mơ hồ, quay xung quanh kiếm luân không đi.
Lôi phong cùng kiếm khí chạm vào nhau, bạch quang chói mắt bùng nổ, mạnh mẽ xua tan sương khói.
Những sơn dân phía dưới gần đó mới phát hiện đó thế nhưng là từng cái từng cái đầu lâu người.
Đám đầu lâu to nhỏ không đều, dựa vào màu sắc có thể nhìn ra niên đại dài ngắn chênh lệch.
Bọn chúng đều hướng về trung tâm kiếm luân, trong đôi mắt trống rỗng cháy lên quỷ hỏa xanh biếc, xương cằm rung động không ngừng phát ra tiếng va chạm làm người ê răng, tựa như là sợ đến run lẩy bẩy.
"Đây là..." Tiêu Ngạo Sênh mắt ngưng chân nguyên, lần này cuối cùng cũng thấy rõ.
Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, thế nào cũng không nghĩ được đám đầu lâu chôn ở hồ nước sau Tân gia trạch viện làm sao lại xuất hiện ở đây.
Nếu mà nói tiên liệt anh linh che chở gì đó, hắn nửa điểm cũng không tin.
Giả như nơi đó thực sự là hồn phách tổ tiên Tân gia sinh trưởng, chỗ nào đến phiên Cơ U ở đây ngang ngược làm hại?
Nhưng mà sự thực khiến hắn không tin không được.
Tiêu Ngạo Sênh chỉ sửng sốt một chút, đám đầu lâu đó liền bay lên cao, cái trước ngã xuống, cái sau tiến lên mà nhằm về phía đoàn năng lượng bạo ngược bị vây giữa kiếm luân kia.
Từ trong miệng chúng phun ra khói xanh hóa thành vô số cánh tay, cho dù bị cuồng phong cuốn đến tan nát thế nhưng rất nhanh lại ngưng thành hình.
Tiếng lôi quang nổ tung, đám đầu lâu cơ hồ phải hóa thành bột mịn, nhưng chúng vẫn liên tiếp lôi kéo đoàn năng lượng kia, khói xanh không ngừng tràn ngập cơ hồ trải thành một mảnh sương mù, có mùi hương yên hỏa nồng đậm trầm xuống, theo gió cuốn đi khắp nơi trong Đàm cốc.
Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu cũng không thấy gì khác thường, đám sơn dân quanh bọn họ ngửi được mùi yên hỏa này liền giống như bông lúa nặng hạt nằm rạp trên cánh đồng mùa thu, từng đợt nối tiếp nhau quỳ xuống.
Người sống tĩnh tưởng, người chết suy tư, trên mặt rất nhanh hiện ra các loại thần sắc, tựa như đúng lúc này từng người đi vào giấc mộng, hồn nhiên quên mất ngập đầu tai ương trước mắt.
Ngay cả chim chóc muông thú nóng nảy bất an thế nhưng cũng được trấn tĩnh lại, tuy vẫn lo âu mà đập cánh hoặc dùng móng vuốt cào xuống đất, nhưng cũng không tiếp tục đấu đá lung tung.
Theo Đàm cốc chúng sinh được chậm rãi trấn an, từ trên người bọn họ liền dâng lên từng làn khói xanh mới, ngưng tụ thành sương mù hợp lại mà không tán bay vút lên trời, dung nhập vào trong đám đầu lâu.
Những vết cháy đen hoặc rạn nứt trên xương cốt chậm rãi khôi phục, cánh tay lôi kéo đoàn năng lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Tiêu Ngạo Sênh nhìn tất cả những thứ này, lẩm bẩm nói: "Đây chính là...!Hương hỏa đạo pháp?"
"Phải, nhưng cũng không hoàn toàn đúng." Bắc Đẩu nhìn quanh bốn phía "Ngoại trừ sức mạnh hương hỏa, còn có nguyện lực của Đàm cốc chúng sinh."
Tân thị bảo hộ Đàm cốc 1,300 năm, cuối cùng cũng không phải một cái chớp mắt thoáng qua.
Cho dù sinh tử hay là chủng tộc, toàn bộ sơn dân nơi này bao đời đều nhận sự che chở của Tân thị.
So với bọn Tiêu Ngạo Sênh là người ngoài, tại thời điểm tai họa giáng xuống, trong lòng những sơn dân này theo bản năng vẫn cầu cứu bộ tộc Tân thị.
Cho dù bọn họ đã tuyệt tự hương khói.
Huyết nhục tan biến, thiết cốt vẫn còn đó.
Nhưng mà Bắc Đẩu cảm thương chỉ trong nháy mắt.
Hắn rất nhanh ý thức được không đúng: hồn phách các đời dòng họ Tân thị thuộc về Ma La Ưu Đàm hoa, không được luân hồi tái thế.
Những hài cốt này mặc dù chịu chú lệnh sai khiến, đến cùng bản thân cũng không có ý thức, có thể bảo vệ mảnh đất nhỏ kia là tốt lắm rồi, làm sao có khả năng chủ động từ lòng đất bò ra ngoài, còn đến đây cứu viện? Trừ phi huyết thống Tân thị vẫn còn tồn tại, những hồn phách này cũng đã được giải thoát khỏi Ma La Ưu Đàm hoa.
Không để cho hắn nghĩ nhiều, dưới chân liền là một trận đất rung núi chuyển.
Một vết nứt hẹp dài từ dưới Tân gia trạch viện xuất hiện, cấp tốc kéo ra hai đầu, từ giữa khe hở bay lên từng luồng từng luồng khói đen, kèm theo tiếng ùng ục như dung nham sôi trào nổi bong bóng, dòng nước sền sệt đỏ sậm dâng lên, chỉ lát nữa là phải tràn ra khỏi khe nứt.
Bắc Đẩu còn đang kinh nghi, gương mặt Tiêu Ngạo Sênh lại trở nên kinh hoàng!
"Thôn Tà uyên!"
Hắn đã tham gia trường Phá Ma chiến ngàn năm trước, cũng tận mắt thấy tình cảnh Thôn Tà uyên dâng lên chìm xuống.
Khởi đầu khói đen bay lên, nhưng thật ra đó là ma khí có thể xé ra tầng tầng bình phong.
Mà sắp tràn ra chính là Thôn Tà uyên bên trong tích lũy nước bẩn vạn năm, có thể ăn mòn tất cả vật chất hữu hình, ngay cả pháp khí lẫn bùa chú đều không thể may mắn thoát khỏi, nói chi đến thân thể máu thịt!
Không giống trong Thiên Chú bí cảnh ở Hàn Phách thành bị Bạch Hổ ấn phân hoá trấn trụ, Thôn Tà uyên dưới Đàm cốc cùng Trấn Ma giếng liên thông, chịu ảnh hưởng cùng khống chế của Ma La Ưu Đàm hoa.
Hiện giờ Trấn Ma giếng bị hủy, Ma La Ưu Đàm hoa đã mất khống chế, Thôn Tà uyên không còn áp chế sẽ tự động dâng lên, cho đến lúc đem hết thảy trên mặt đất đều cuốn vào trong biển đen không đáy!
Huyền Vi kiếm phát ra một tiếng tiếng rung, Tiêu Ngạo Sênh mạnh mẽ vận chân nguyên, kiếm phong vẫn không thể đánh ra.
Linh Khôi thuật của Bắc Đẩu vào đúng lúc này hoàn toàn mất tác dụng.
Quay mắt nhìn về phía cảnh tượng mặt đất chia tách đáng sợ kia, hắn cơ hồ trợn mắt nhe răng muốn nứt ra.
Những sơn dân hoàn đắm chìm trong trong yên hỏa vẫn chưa hoàn hồn, phản ứng trước tiên lại là đám hài cốt không đầu nọ.
Chúng như thiêu thân lao đầu vào lửa đến gần khe nứt, nằm úp sấp ở phía trên muốn đem nó chặn lại nhưng căn bản không thể ngăn cản vết nứt lan tràn.
Vài giọt nước đen thỉnh thoảng bắn ra, rất nhanh khiến cho xương cốt cứng rắn như lãnh thiết bị ăn mòn đến loang lổ.
Ngay tại lúc này, tám luồng ánh sáng xanh biếc từ phương xa bay vụt đến, sát qua kiếm luân đóng đinh xuống mặt đất.
Trường côn bằng tinh thiết đón gió biến thành trận kỳ mười trượng màu trắng, vừa vặn đem hai đầu vết nứt vây lại.
Mặt chính diện của lá cờ vẽ trận văn màu đen, mặt trái lại bị nhuộm thành thuần đen, phía trên vẽ đồ đằng của tám loại động vật, theo thứ tự là Càn mã, Khôn ngưu, Chấn long, Tốn kê, Khảm thỉ, Ly trĩ, Cấn cẩu cùng Đoái dương (*).
[(*) tám loại thú trấn tám phương vị trên bát quái, tương ứng là Càn-ngựa, Khôn-trâu, Chấn-rồng, Tốn-gà, Khảm-lợn, Ly-trĩ, Cấn-chó cùng Đoái-dê]
"Tốn Phong, Ly Hỏa, Cấn Sơn, Đoái Trạch, Khảm Thủy, Chấn Lôi.
Ngũ hành, Sinh!"
"Thái dương, Thiếu dương, Thái âm, Thiếu âm.
Tứ tượng, Lên!"
Cột cờ dường như mọc chân, một nửa luân chuyển, kéo trận kỳ tựa như cá bơi theo sóng, khiến mắt người không kịp nhìn.
Đám pháp thú giữa trận kỳ tung bay thế nhưng tựa như sống lại, dùng chân thân hiện thế, tọa trấn tám phương trận vị.
Một cái Bát quái trận đồ cực lớn đột nhiên thành hình.
"Chấn lôi, Cấn sơn, Khảm thủy, Ly Hỏa, Đoái trạch, Tốn phong.
Ngũ hành, Khắc!"
"Càn thiên thuần dương, Khôn địa thuần âm, Lạc!"
Làn khí trắng đen ở trong Bát quái trận hội tụ thành hình tròn, uốn lượn bay về hướng khe nứt, hình thành một Thái cực âm dương vây quanh.
Theo bốn tấm bùa từ trên không trung hạ xuống, tất cả đất đá cây cỏ trong phạm vi trận đồ đều biến sắc, hóa thành màu xám.
Cực nóng cực lạnh đồng thời xuất hiện, khiến cho sơn dân bốn phía cả kinh nhất thời hoàn hồn, ngơ ngác rời xa nơi trận kỳ bày xuống.
Ma khí bị Bát quái trận kỳ hóa ra trấn pháp thú ăn nuốt hầu như không còn, dòng nước đen bị ép chìm xuống, khe nứt mặc dù không biến mất, lại bị vây trong Thái Cực đồ không tràn ra được.
Biến cố này khiến Tiêu Ngạo Sênh kinh hỉ quá đỗi.
Bắc Đẩu lập tức vui mừng kêu lên: "Sư phụ ...!!"
"Hừ!"
Một tiếng quát khẽ vang lên bên tai, nghe không ra xa gần, lại vô cùng rõ ràng.
Hướng trận kỳ phóng tới, có một con bạch lộc (*) ở trên sơn đạo đi nhanh như bay, chỉ mấy cái lên xuống liền từ xa đến gần.
Nó cao to như tuấn mã, toàn thân trắng như tuyết không một tạp sắc, hai sừng cứng cáp mạnh mẽ, đôi mắt dường như biết nói, thế nhưng lại không có tiếng hít thở.
Đợi đến khi người trên lưng nhảy xuống, bạch lộc liền thu nhỏ thành một cái ngọc bích trông sống động như thật, treo ở bên hông người tới.
[(*) bạch lộc: con hươu màu trắng]
Nhìn tướng mạo, đây chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình mặc một chiếc áo tay chẽn màu vàng nhạt, áo khoác ngắn tay mỏng viền lông màu đen.
Mái tóc đen nhánh được ngọc quan buộc đến cẩn thận tỉ mỉ, nơi mi tâm có ba hồng ấn hình giọt nước, phảng phất như là một thiếu gia được nuông chiều trong nhà cao cửa rộng, cực kỳ tinh xảo quý khí, sắc mặt lại đang cau có, rất giống như bị ai nợ tiền không trả.
Các chủ U Minh đương nhiệm Thiên Cơ các trong Trọng Huyền cung.
Thời điểm hắn nổi danh chính là dung mạo thiếu niên như vậy, hiện giờ mấy trăm năm đã trôi qua, nửa điểm cũng không thay đổi.
Tiêu Ngạo Sênh trước khi tiến vào Đàm cốc đã thả linh điểu báo về Trọng Huyền cung, lại không ngờ U Minh sẽ đích thân lại đây.
Hắn vừa mừng vừa sợ, cảm nhận được áp lực trên kiếm luân đột nhiên nhẹ đi, trong lòng biết còn có viện thủ khác đến cứu viện, chính đang toàn lực hành động, chỉ không đến nhanh bằng U Minh.
Hắn không vội vã buông Huyền Vi kiếm, chỉ có thể hướng U Minh cúi đầu nói: "Đa tạ U Minh Các chủ ra tay tương trợ!"
U Minh căn bản không tiếp lời, ánh mắt chỉ ở trên người hắn đảo qua liền rơi vào trên mặt Bắc Đẩu, híp mắt một cái cũng không nói gì, hất cánh tay đồ đệ vốn muốn hành lễ, liền lướt qua hắn.
Bắc Đẩu sờ sờ mũi, thời điểm thu hồi Khiên Hồn ti dưới chân mềm nhũn, suýt nữa là phủ phục sát đất, may mà được một cái tay tóm chặt sau gáy.
U Minh trở tay nắm lấy hắn, lạnh lùng nói: "Bản tọa ở đây, ngươi quỳ xuống hành lễ với ai?"
Tiêu Ngạo Sênh có chút kỳ quái.
U Minh mặc dù là nổi danh tính khí kém, nhưng nghe nói hắn đối với Bắc Đẩu thập phần xem trọng.
Vẻ mặt như thưa kiện hiện giờ, rất giống như là Bắc Đẩu phạm vào đại tội khi sư diệt tổ gì, lập tức phải bị hắn xử trảm tại chỗ.
Bắc Đẩu trái lại là nửa điểm không thấy khác thường, mượn sườn núi hạ lừa mà quỳ xuống trước U Minh, giơ tay lên nói: "Tạ sư phụ cứu viện, bằng không đồ nhi tám phần mười phải hủy ở chỗ này."
"Mất mặt xấu hổ." U Minh lãnh đạm liếc hắn một cái, không biết là nói Bắc Đẩu đạo hạnh chưa tinh hay là chê hắn diễn xuất, phất tay áo đi tới trước Bát quái trận đồ, hai hàng lông mày mạnh mẽ nhíu lại.
U Minh dung mạo vô cùng tốt, nhưng thời điểm hắn không nói lời nào tựa như ngay cả không khí cũng đều đông lạnh, trong lúc nhất thời tiếng hít thở của đám sơn dân đều đè thấp, chỉ cảm thấy vị tiên trưởng thân hình không cao này cả người đều tản ra sát khí.
Thôn Tà uyên dâng lên, đối với Bắc Cực cảnh thậm chí toàn bộ Huyền La mà nói đều là việc cực kỳ trọng yếu.
U Minh dùng sức một người có thể bày trận ngăn trở một lúc, lại không thể ngăn trở một đời.
Hắn lúc này liền bóp nát một khối ngọc phù, hướng Trọng Huyền cung truyền tin tức.
Làm xong chuyện này, hắn mới quay đầu nhìn về phía Bắc Đẩu vẫn quỳ dưới đất, sắc mặt giãn ra một chút: "Đứng lên!"
Bắc Đẩu như được đại xá, cười hì hì vỗ vỗ quần áo đứng dậy, cũng không quản mình thoạt nhìn so với U Minh còn muốn cao lớn trưởng thành hơn, lôi kéo một góc áo U Minh nói: "Sư phụ, ta rất nhớ ngài nha!"
U Minh không để ý tới hắn, hắn vẫn tiếp tục nói: "Nhưng ta thật không ngờ, mình mới vừa nghĩ tới sư phụ, ngài đã đến rồi."
Tiêu Ngạo Sênh: "..."
Kiếm các thiếu chủ hồi tưởng một chút thời gian mình học đạo xưa kia, so sánh với màn trước mắt, đột nhiên rùng mình một cái.
Hắn tằng hắng, nhìn thấy mấy cái đầu lâu đang bay lượn phía trên, lúc kiếm luân triệt hồi cũng lập tức rơi xuống, mỗi cái trở về vị trí cũ bên từng hài cốt.
Thi thể đầu một nơi thân một nẻo nhiều năm rốt cuộc hoàn chỉnh.
Bọn chúng như nhận lệnh, mặt đồng loạt quay về một hướng.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn theo, chính là nơi đặt Nhất Nguyên quan.
Vô luận sương đen hay là kết giới đỏ đậm đều đã biến mất, chỉ còn dư lại một toà đạo quan sừng sững tại chỗ cũ, đại môn vẫn mở rộng giống như thời điểm bọn hắn rời đi.
Mộ Tàn Thanh từ bên trong đi ra, bước chân rất chậm, sắc mặt cũng trắng bệch đến mức khó coi.
"Sư đệ!" Tiêu Ngạo Sênh bước nhanh về phía trước muốn dìu y, đã thấy Mộ Tàn Thanh khoát tay áo một cái, ra hiệu cho mình dừng bước.
Y cảm thấy tình trạng của mình quả thật gay go.
Sau khi từ trong Ưu Đàm ảo cảnh thoát ly, nguyên thần tuy rằng trở về vị trí cũ, thân thể ngũ giác còn chưa kịp khôi phục, hỗn loạn đến rối tinh rối mù.
Hiện tại ngoại trừ thị giác còn có thể miễn cưỡng tác dụng, thính giác, khứu giác cùng vị giác đều điên đảo, có thể "nghe được" mùi cháy khét tanh hôi, "ngửi được" thanh âm chói tai, khoang miệng cơ hồ đều tê dại.
Cũng may đầu óc y còn chưa bị móc sạch, sau khi sửng sốt chốc lát liền phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đảo qua một vòng.
Y dừng lại trên khuôn mặt của U Minh lâu hơn một chút, lại cũng không vội vã làm gì, mà là nhìn về phía đám hài cốt chia làm hai hàng đứng ở cửa Nhất Nguyên quan kia.
Cảnh tượng này cùng một cái hình ảnh nào đó trong đầu trùng điệp.
Mộ Tàn Thanh ho khan vài tiếng, mới cảm thấy được mình có chút khí lực, giơ tay hướng bọn chúng thi lễ một cái, nói giọng khàn khàn: "Ngàn năm bảo hộ, ưu khuyết đã bù trừ, thỉnh chư vị đi thôi."
Lời còn chưa dứt, các hài cốt trong làn khói xanh đột nhiên bốc lên giãn tứ chi ra, huyết nhục trọng sinh, da tóc xuất hiện, thế nhưng khôi phục dáng dấp không khác lúc sinh thời.
Bọn họ đồng loạt hướng y đáp lễ, lại liếc nhìn Nhất Nguyên quan cùng sơn dân Đàm cốc muôn dạng kinh nghi xung quanh, thân hình lần thứ hai biến thành hư ảo, theo sương khói tiêu tán, chỉ để lại đống tro tàn trên mặt đất.
Tiêu Ngạo Sênh biểu tình lộ vẻ kinh ngạc: "Bọn họ..."
Mộ Tàn Thanh rũ mắt xuống, một chữ cũng không thể nói ra, trực tiếp dựa vào khung cửa tuột xuống, may mà được Tiêu Ngạo Sênh một