"Truyền thuyết trên đời vốn không có ba giới Thiên Địa Nhân, thế giới ban đầu vô hình tướng cho đến tận lúc các vị thần linh ra đời.
Hai vị thần khổng lồ chiều cao 69,000 trượng không muốn chịu hỗn độn áp chế.
Dương thần hai tay giơ lên nâng đỡ thanh khí, Âm thần hai chân hạ xuống đạp lên trùng trọc, mạnh mẽ đem hỗn độn tách ra, bắt đầu phân chia hai giới Thiên Địa.
Đến lúc bọn họ âm dương hòa hợp, trong thiên địa lại sinh ra Nhân giới, bên trên bốn mươi tám vị thần linh ra đời, cuối cùng tròn số năm mươi Thái Cực.
Từ đó lập ra Thiên đạo, bắt đầu luân hồi ..."
Thanh âm trầm thấp trong đầu như nỉ non từ từ trở nên mơ hồ không rõ, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió ù ù.
Y giống như là từ trên trời cao rơi xuống vực sâu vô tận bên dưới, ngoại trừ cảm giác không trọng lượng khiến người kinh sợ cùng cuồng phong càng ngày càng lạnh giá, không còn bất cứ điều gì khác.
Vô số tia sáng nhỏ vụn trắng lóa ngưng kết thành sương mù, theo gió từ dưới thân y cuốn lên.
Trong nháy mắt gặp thoáng qua, Mộ Tàn Thanh mơ hồ có thể nhìn thấy quang ảnh biến hóa trong đó như ảo ảnh.
Núi cao hóa thành biển rộng, cây cỏ sinh ra tinh linh, đến lúc sau dần dần có thêm nhân ảnh.
Nhưng đáng tiếc không đợi y nhìn rõ, những cái bóng này liền dạt ra thật xa thật nhanh, cho dù đưa tay cũng không bắt được nửa phần dấu vết.
"Sau đó trong 58,000 năm, vạn tượng hình thành, Nhân tộc sinh sôi.
Thiên mệnh của các vị thần đã hết, đem đại đạo quay về nguyên bản ban đầu bù đắp cho Thiên Địa, vì thế Sát thần mệnh tinh trỗi dậy..."
Trong màn sương hóa ra một thân ảnh nam nhân cao lớn.
Hắn hư vô mờ mịt như làn khói, trong ánh mắt lạnh lùng là hoàn toàn tĩnh mịch.
Đột nhiên hắn giơ thanh kiếm khổng lồ trong tay lên, hướng về phía Mộ Tàn Thanh dùng hết sức bổ xuống!
Mộ Tàn Thanh sợ hãi cả kinh.
Y theo bản năng mà giơ tay cùng cự kiếm đập vào nhau.
Lưỡi kiếm vừa mới chạm bàn tay liền tán loạn thành sương mù, che trời lấp đất ập xuống người y.
Rõ ràng là vật hư vô mờ mịt lại nặng như vạn sơn áp đỉnh.
Mộ Tàn Thanh nguyên bản đang lướt nhẹ trong gió trực tiếp ngã xuống, cảm thấy xương cốt cả người đều chấn động.
Y ngẩng đầu lên, ngơ ngác phát hiện mình lọt vào một rừng cây.
Những cây đại thụ trước đây chưa từng thấy cao vút trong mây, cành lá sum xuê như là vô số người xòe bàn tay ra che kín bầu trời, chỉ có điểm điểm huyết sắc lốm đốm từ trong kẽ hở còn sót lại, chiếu lên một thi hài cực lớn dưới tàng cây.
Mộ Tàn Thanh vừa vặn ngã trên xương đầu của thi hài.
Y hiện giờ đã là thanh niên thân hình cao lớn, rơi trên đầu lâu này lại bé nhỏ tựa như trùng kiến, thoáng nhìn còn tưởng rằng mình ngồi trên một vùng đất đá trắng xóa.
Y nhảy xuống khỏi đầu lâu, thả thần thức ra, phát hiện bộ thi hài này dài ước chừng trăm trượng, khung xương phía trên giống như nhân loại, chỉ là đỉnh đầu có hai sừng, từ phần eo trở xuống lại là xương ống như rồng rắn.
Trong cõi u minh tựa như có một nguồn sức mạnh vô hình thúc đẩy Mộ Tàn Thanh đi về phía trước.
Y như con rối bị giật dây, thẫn thờ tiến lên, tựa như chậm lại thực nhanh.
Không biết mình rốt cuộc đi bao xa, phong cảnh trong tầm nhìn lại như nhất thành bất biến, nhìn thấy trước sau vẫn chỉ có đại thụ cùng thi hài.
"Một, hai, ba, bốn...!bốn mươi bảy, bốn mươi tám..."
Xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm người đang đếm.
Mộ Tàn Thanh đi đến cuối cánh rừng, nơi đó có một nam nhân hình dáng cao lớn như núi.
Hắn đưa lưng về phía y, cầm trong tay cự kiếm quỳ một chân xuống đất, trên lưỡi kiếm vẫn còn lưu lại một đường máu chậm rãi chảy xuôi, cơ hồ hội tụ thành một cái hồ máu trên mặt đất, thuận theo thế núi uốn lượn chảy xuống, vấy bẩn giày của Mộ Tàn Thanh.
Trên bầu trời từng quả cầu lửa mang theo lưu quang nóng rực bay qua.
Đó là sao băng.
Nam nhân nhìn năm mươi ngôi sao nguyên bản đang lấp lánh, theo thứ tự rơi xuống, trong miệng đếm từng ngôi từng ngôi một.
Cuối cùng hắn tại con số "bốn mươi tám" này dừng lại, giữa bầu trời cũng chỉ còn dư lại hai vì tinh tú.
"Còn hai cái...!Còn hai cái...!Còn hai cái đi nơi nào?"
Nam nhân đột nhiên như phát điên, một kiếm hướng về phía trước mạnh mẽ vung tới.
Xa xa một ngọn núi cao bị bổ ra từ giữa, một nửa rơi xuống đất hóa thành đồi, một nửa còn đứng sừng sững chỗ cũ biến thành vách đá thẳng như đao.
Tiếng nổ thật to khiến cho Mộ Tàn Thanh không nhịn được lui hai bước.
Động tĩnh nhỏ bé như kim rơi này lại bị nam nhân nghe được.
Hắn bỗng nhiên xoay người lại, cặp mắt kia vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là đã biến thành màu đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.
"A, tìm được một cái..."
Hắn nhấc theo kiếm từng bước một đi tới.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng muốn tránh né, thế nhưng dưới chân như mọc ra rễ, miệng không thể khống chế mở ra, nhàn nhạt nói: "Hư Dư, ngươi không thể giết ta!"
Thanh âm này thực sự xa lạ.
Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt, nhìn thấy tay phải mình tự phát nhấc lên, ống tay áo tựa như ngân sa hóa thành tro bụi, đưa cánh tay có chú văn màu vàng dày đặc như mạch máu ra trước mặt nam nhân.
Trong phút chốc, Mộ Tàn Thanh thế mới biết hiện giờ mình đang ở trong cơ thể một người khác, thông qua đôi mắt của đối phương nhìn hết thảy trước mặt.
Thậm chí tất cả những thứ này...!E rằng cũng chỉ là tàn ảnh trong ký ức của chủ nhân thân thể này.
Nam nhân cầm kiếm được gọi là "Hư Dư" nhếch lên khóe miệng cứng ngắc: "Ta chính là Sát thần, thuận mệnh trời đã giết sạch bốn mươi tám vị thần, chỉ thiếu ngươi là ta viên mãn thái cực."
Mộ Tàn Thanh nghe thấy "chính mình" mở miệng nói: "Số của Thái cực, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, lưu một đường sinh cơ chạy đi.
Số này không hoàn chỉnh mới là Thiên đạo."
Hư Dư cúi người.
Thời điểm thân thể cao to của hắn áp đến lại như ngọn núi nghiêng lệch, mang đến cho người cảm giác nghẹt thở ngột ngạt.
Mộ Tàn Thanh không tự chủ nhìn thẳng hắn, từ trong con ngươi đỏ như máu của hắn nhìn thấy phản chiếu thân ảnh của mình hiện giờ, sau đó y sững sờ đương trường.
Nam tử tóc đen áo trắng đứng trong rừng thi thể, dáng vẻ thiên thành, biểu tình lãnh đạm, dưới uy thế của Sát thần nhìn có vẻ yếu ớt như ngọc thụ trước cuồng phong.
Thế nhưng gió tanh như đao phần phật phất qua, ngọc thụ vẫn cứ đứng thẳng tắp ngạo nghễ.
Một lúc lâu sau, Hư Dư ngồi thẳng dậy, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn đục: "Một đường sinh cơ...!Đạo Diễn, ngươi thắng!"
Hắn nói xong câu đó, giơ cự kiếm trong tay mình lên, nghiêng đầu nhìn qua dư huyết trên lưỡi kiếm, khóe miệng nhếch lên độ cong ôn nhu trước nay chưa từng có, nhẹ giọng nói: "Ngươi ứng một đường sinh cơ kia, ta còn phải chấp hành Thiên mệnh của ta...!Đợi sau khi ta chết, ngươi liền đem kiếm này dựng ở nơi chí cao bắc cực.
Ta muốn nó hóa thành cô nhai (*), nâng lên một chốn cực lạc."
[(*) cô nhai: đỉnh núi cao, cô độc]
Lời nói ra, lưỡi kiếm xoẹt qua cổ họng, thủ cấp bay lên cao, thân thể to lớn như núi sụp đổ.
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ngọn lửa đỏ rực từ chân trời xẹt qua, trong màn đêm mênh mông chỉ còn lại một ngôi sao cô quạnh.
Trong lòng y đột nhiên nhảy một cái.
Tiếp theo đó, sau lưng truyền đến một lực cực lớn lôi kéo, thân hình bị mạnh mẽ rút ra khỏi bộ thân thể này, chỉ có thể nhìn thân ảnh người áo trắng kia càng ngày càng xa.
Màu đen vô hạn vô biên tầng tầng lớp lớp đè xuống, y lại trở về trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón.
"Tuy là chư thần trên trời, cũng sẽ "thân tử đạo tiêu".
Trời sinh vạn vật lại bất nhân với vạn vật, luân hồi vô độ, bể khổ vô biên.
Chính là dưới Thiên đạo, chúng sinh đều như giun dế."
Thanh âm nguyên bản mơ hồ giờ khắc này lại trở nên vô cùng rõ ràng, phảng phất chuông vàng chiêng bạc đập vào lòng Mộ Tàn Thanh.
Y mở choàng mắt, nhảy bật lên như cá chép ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hình như mình nằm mộng.
Ẩm Tuyết vẫn còn đang tận chức trách mà duy trì bình phong hộ thể, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sau lưng một mảnh ẩm ướt dính nhớp.
Mộ Tàn Thanh tiện tay sờ một cái, dựa vào ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy lòng bàn tay có máu, lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy đau, chậm rãi nhớ lại sự tình phát sinh trước đó: Y nhảy xuống vực sâu đi cứu Bạch Yêu, mắt thấy bọn họ sắp sửa chạy thoát, bên cạnh bia đá nơi vách núi đột nhiên xuất hiện hai người, dùng sức mạnh hung hãn khiến cả hai bị miễn cưỡng ép trở xuống.
Ở tình huống đó, trong lòng Mộ Tàn Thanh biết xông lên dĩ nhiên không đường, đơn giản quay Ẩm Tuyết lại, ôm Bạch Yêu đánh về phía đáy vực, mượn chưởng lực của đối phương xông qua đám quần ma đang chen chúc mà đến, miễn cưỡng từ dưới ngàn vạn nanh vuốt tránh được một kiếp.
Nhưng cứ như vậy cũng tạm thời đứt đoạn mất đường lui, chỉ hy vọng kiếm cốt kia có thể như mình mong muốn, kịp thời đi đến bên cạnh chủ nhân nguyên bản của nó.
Đàm cốc kinh biến liên tục, trong đám nước đục đó hé lộ một phần nhỏ của tảng băng chìm sâu không lường được.
Ở tình huống như vậy mà còn muốn khoe can đảm thực không phải người mạnh, mà là kẻ tự phụ.
Trong đầu y đem dòng suy nghĩ đứt quãng một lần nữa chắp vá lại, lúc này mới để ý tình huống hiện giờ.
Y nhìn quanh bốn phía không thấy Bạch Yêu, lông mày mạnh mẽ nhíu lại, trong lòng không khỏi thầm mắng tiểu nha đầu này chẳng lẽ là cá trạch đầu thai, buông tay một cái liền mất tăm mất tích.
Cũng may lần này Bạch Yêu không đi xa.
Mộ Tàn Thanh mới vừa nuốt đan dược mang theo bên người tạm thời bình phục nội tức, bên tai liền truyền đến một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn.
Y mặt không đổi sắc mà bấm một cái lôi quyết, giương mắt chỉ thấy tiểu cô nương đầu bù tóc rối giống y như ăn mày kia chạy về, trong tay còn mang theo một con quái ngư vừa mới chết không lâu.
Quái ngư cả người không vảy, dài nhỏ tựa như rắn, lại mọc ra nửa tai cùng vây đuôi, nhìn liền rất không muốn ăn.
Trên tay Bạch Yêu còn có bùn đen, khóe miệng lưu lại điểm điểm máu cá, vừa nhìn thấy Mộ Tàn Thanh đã ngồi dậy, lập tức nhảy một cái lên cao ba thước, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của y, dán cho y