Đôi mắt của thiếu niên có chút mờ mịt, hắn chần chờ hỏi:" Là...vậy sao? "
Yến Trầm cúi người, hôn xuống cánh môi khẽ nhếch của thiếu niên, hỏi ngược lại:"Không tin ta?"
"Tin!" Hắn nhanh chóng đáp.
Yến Trầm nói:"Bé ngoan, thúc thúc sẽ không lừa ngươi."
Tiểu thú nhân gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn chứa tia do dự.
Yến Trầm trấn an hắn:"Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Nhớ kỹ lần sau không cần chịu đựng, lúc nãy Lăng Huyền hôn ngươi... " Y ái muội chạm vào phía dưới của hắn, tiếp tục nói:"Cứng rồi? "
Tiểu thú nhân theo bản năng hơi ngượng ngùng, nhưng vì tin tưởng Yến Trầm mà gật đầu:"Đúng vậy.... Ưm."
Yến Trầm hôn hắn, dễ như trở bàn tay mà xâm chiếm khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi ngoan ngoãn kia, khiến hắn phải rùng mình tê dại.
Vì lời của y, Sở Mộ Vân không còn ngây người như trước, hắn chủ động hôn lại. Tuy không dám hôn quá kịch liệt nhưng cũng đủ khiến nụ hôn càng trở nên mỹ vị.
Mấy ngày nay Yến Trầm xem rất nhiều thư tịch có liên quan đến Băng Linh Thú.
Loại linh thú này có sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng tính cách lại rất đơn thuần. Vì đặc thù của băng linh dịch mà thân thể chúng rất mẫn cảm.
Nhưng muốn sản xuất băng linh dịch mà không chạm vào thứ kia thì không phải là điều dễ dàng.
Không chỉ yêu cầu thân thể được dạy dỗ mà còn phải kích thích cả tinh thần.
Chỉ như vậy mới có thể hoàn thành điều kiện một cách hoàn mỹ.
Theo lý thuyết, Yến Trầm không nên nói như vậy. Thực ra chỉ cần khiến tiểu thú nhân đối với y khăng khăng như mực, ái thệ hải minh sơn, cơ thể hắn sẽ càng mẫn cảm, càng dễ hưng phấn, tự nhiên nước chảy thành sông.
Đáng tiếc Băng Linh Thú không phải là con người.
Bọn chúng trước khi thành niên vì băng linh dịch mà thường bị phản bội và lợi dụng. Nhiều thế hệ truyền thừa về sau cũng vì vậy mà có sức mạnh siêu phàm, sản xuất ra băng linh dịch cũng thuần khiết hơn và vĩnh viễn không yêu ai.
Bọn chúng không hiểu tình yêu là gì. Cho nên tiểu thú nhân nói thích y, có lẽ chỉ là sự quyến luyến không hề liên quan đến tình yêu.
Băng Linh Thú sẽ cùng y triền miên, sẽ phát tiết trong tay y nhưng là do cơ thể mẫn cảm. Đây chính là thiên tính của động vật, là bản năng sinh sản của hậu đại, không hơn.
Vì vậy Yến Trầm hiểu rất rõ, tiểu thú nhân không có khả năng yêu y, cũng không có khả năng giống như Sở Mộ Vân yêu Ngạo mạn. Thậm chí sau khi biết mọi chuyện vẫn vì y mà hiến dâng sinh mệnh.
Nếu không có tình yêu, đương nhiên không thể cùng người yêu giao hoan khiến tinh thần sung sướng, tích tụ khoái cảm sản xuất băng linh dịch thuần khiết.
Vì vậy Yến Trầm khiến cho tiểu thú nhân hoàn toàn lâm hãm, hoàn toàn phóng túng.
Không cần phải có tình yêu, chỉ cần nếm trải tình dục cũng có thể tạo nên hiệu quả hoàn mỹ.
Huống chi....
Yến Trầm mê muội hôn môi tiểu thú nhân xinh đẹp, trái tim trong lồng ngực vì ác ý mà trở nên hưng phấn đến run rẩy.
Y muốn thấy 'Sở Mộ Vân ' sa đọa.
Muốn thấy ' Sở Mộ Vân ' toàn tâm toàn ý yêu Ngạo mạn, biến thành một con tiểu thú dâm đãng.
Y càng chờ mong, chờ mong lúc Ngạo mạn phát hiện ra, sẽ có tâm trạng và cảm xúc như thế nào.
Vì sao chết cũng đã chết, tình yêu của các người vẫn không biến mất.
Vì sao linh hồn cũng đã tan biến, sự ràng buộc các người lại càng được buộc chặt.
Vì sao tình cảm như vậy...
Từ trước đến nay y chưa từng trải qua.
Bị Đố kỵ tẩy não suốt hai ngày, Sở Mộ Vân nhanh chóng không biết ba chữ 'ntr*' là gì.
Linh:"Ngưu đầu nhân là cái gì? Vì sao ngưu đầu nhân đều thích đội nón xanh?"
Sở Mộ Vân:"Lại tra lung tung cái gì?"
Lời lẽ của Linh đầy chính đáng:"Cố gắng học tập, mỗi ngày tiến về phía trước!"
Sở Mộ Vân đỡ trán:"Đừng tra, để ta nói cho ngươi, ngưu đầu nhân là một chủng tộc trong trò chơi. Bọn họ có hình thể rất lớn, còn rất dễ thương, câu cửa miệng là: Mẫu thân đại địa đang lừa ngươi..."
Linh im lặng nhìn Bách Khoa Baidu: Ngưu đầu nhân là ntr, viết tắt là xxx, dịch là--có đam mê