Bạn của Lý Mộ?
Tiệc sinh nhật? Group fans của mình?
Lúc này suy nghĩ của Trang Khâm không được nhanh nhạy cho lắm, ngay cả mắt cũng sắp nhắm lại rồi, cậu chậm rì gõ chữ: “Vé vào kia không bán.”
Gõ vài chữ ra thấy mệt rồi, đổi thành voice chat: “Vé là miễn phí, trong group hẳn cũng không mua được, tôi cũng không rõ lắm.
Bạn anh để tôi đưa cho anh ấy một vé, tôi hỏi xem lấy một vé thế nào.”
Lý Mộ nghe cậu nói là vé miễn phí, sự chú ý lại lại lệch sang chỗ khác: “Giọng cậu sao vậy, bị ốm rồi?”
Trang Khâm hỏi xong, nhắn lại: “Không sao, tôi hỏi rồi, bởi vì là tặng vé nên xét duyệt khá khắt khe, dùng tên thật, phải có chứng minh thư.”
“Không bị ốm vì sao giọng lại khàn?” Vừa khàn vừa mệt mỏi, mũi chắc là bị ngạt, còn ồm ồm, trạng thái nghe rất đáng thương.
“Không sao, chỉ là mệt mà thôi…” Trang Khâm bất tri bất giác, mắt cũng nhắm lại, cảm giác chẳng còn sức đâu mà mở mắt.
Giọng nói càng thêm đáng thương kia xuyên qua loa vang tới bên tai, lỗ tai Lý Mộ đều đã tê dại, giọng nói của cậu là dễ nghe nhất, giọng điệu không biết có phải là đang làm nũng này, làm cho Lý Mộ có cảm giác kì diệu, giống như có kiến bò trong lòng, vừa bí mật vừa đau lòng.
“Đi ngủ đi, không cần phải nói chuyện phiếm với tôi nữa.”
Lý Mộ cũng gửi một voice chat.
Trang Khâm nhắm mắt lại mở ra nghe xong, cũng không nghe ra được gì, chỉ cảm thấy anh dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều, liền đáp lại: “Vậy tôi đi ngủ, bạn anh nếu là người nước ngoài, không có chứng minh thư thì đi thẳng qua cửa sau đi, tôi đưa cho anh ấy thẻ staff.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Mộ, Trang Kham cũng còn chưa ngủ được ngay, cậu chui cả người trong ổ chăn, trong chăn bịt kín không thông gió, Tiểu Liên nhắn cậu nói quỹ trong đoàn đội không đủ chi.
Đoàn đội của cậu, trước mắt không còn dư người nào, mà chi tiêu của đoàn đội thông thường là vào marketing thủy quân, chi phí công tác và sinh nhật sẽ tổ chức lần này cần tới tiền, tất cả đều do tài khoản tư nhân của Trang Khâm chuyển qua.
Cả một năm trước cậu đều liều mạng làm việc, dưới những điều khoản hà khắc của hợp đồng, cũng kiếm được không ít lời nhưng chi tiêu cũng càng lớn.
Ví dụ như tiệc sinh nhật chuẩn bị tổ chức này, vì không thu tiền vé vào cửa, rất nhiều thứ mình phải tự bỏ tiền túi, phí thuê rạp hát Bảo Lợi cả ngày, một món quà tặng cho hơn một nghìn fans rất tốn tâm tư để thiết kế, mỗi một món quà khoàng 600, tổng số lượng gần 2000, nhân lên đến một trăm vạn, còn có đủ các loại chi phí thượng vàng hạ cám, bản thân Trang Khâm cũng không rõ lắm.
Khi chuyển khoản vào tài khoản của đoàn đội, Trang Khâm nhận được một tin nhắn thông báo, mới biết được bản thân không còn lại bao nhiêu tiền.
Từ sau khi hiệu lực của hợp đồng cá cược có hiệu lực, tất cả công việc cậu tiếp nhận được đều tính vào phạm trù hai trăm triệu kia, theo yêu cầu của hợp đồng bản thân cậu có thể tự do sử dụng 50% trong đó, một nửa này chỉ có thể vào ngày hợp đồng hoàn toàn hết hiệu lực vào hai năm sau, cược thắng mới có thể đưa ra sử dụng.
Catse đóng “Tàng tâm” là một nghìn vạn, sau khi Trang Khâm dùng toàn bộ để đầu tư vào phim điện ảnh, cũng đã từng xoay ra 500 vạn để nộp vào tài khoản công ty.
Những công việc còn lại, gần như có thể coi nhẹ.
Cậu cảm thấy đầu càng thêm đau, nhà đang thuê ở này cũng đã thuê kì hạn một năm, bây giờ ầm ĩ với công ty như vậy, cậu cũng đang tìm chung cư mới, muốn tự mua một căn nhà nhỏ cho mình, về việc hai trăm triệu đánh cược đè nặng trên đầu, cậu cũng ngầm gặp gỡ đạo diễn, muốn nhận vài bộ phim nhỏ, catse cao thì phim chướng mắt, catse thấp thì không bù được vào cái động không đáy, tính đi tính lại, vẫn nên nhận làm gương mặt đại diện là nhanh nhất.
Tiểu Đao cũng nói sẽ về nước, giờ không thấy tin nhắn nào, nói không chừng đã lên máy bay rồi.
Trang Khâm hỗn độn xử lý vài việc vặt, cũng chưa xong việc đã mệt tới mức ngủ gục.
Lý Mộ tìm trong danh bạ, không tìm được số của trợ lý Trang Khâm.
Anh cho rằng đây là người không quan trọng, ngay cả số cũng không lưu.
Gửi tin nhắn cho Quách Bảo Châm, Lý Mộ biết được số của Tiểu Liên qua anh ta, gọi điện cho đối phương.
Bên Tiểu Liên, thực ra cậu ta lại có lưu số của Lý Mộ, là lưu từ chỗ anh Trang qua, nhưng chưa gọi tới bao giờ.
Nhận được cuộc gọi, cậu ta rất ngạc nhiên: “Lý tổng?”
Lý Mộ nói: “Cậu đang ở cùng với Trang Khâm à?”
“Không, tôi đang làm việc bên ngoài, anh Trang ở nhà.”
“Cậu ấy chắc là bị ốm rồi, cậu thông báo cho người nhà của cậu ấy một chút, tới chăm cậu ấy.” Từ hai ngày trước nghe được Khâu Minh nhắc tới hợp đồng đánh cược 200 triệu, Lý Mộ luôn thấy không yên tâm.
Nghĩ đến việc cậu ở nhà một mình, bị ốm cũng không ai chăm sóc.
“Hả… Tôi không biết! Tôi bận quá, tôi đi ngay đây.”
“Người nhà cậu ấy đâu?” Lý Mộ đứng bên ban công, cúi đầu nhìn xuống Khâu Minh trong bể bơi bên dưới.
“Người nhà anh ấy đều ở bên Mỹ.” Tiểu Liên nói, “Mấy ngày nay anh ấy quá mệt, là tôi sơ sẩy, cảm ơn ngài đã nhắc!”
Người nhà ở Mỹ… Lý Mộ nhớ lần trước Trang Khâm có nhắc tới, nói tới Minnesota để thăm sư phụ sư nương, sư thúc gây dựng sự nghiệp ở bên đó.
Vậy cha mẹ cậu đâu, cũng ở Mỹ?
“Cậu bận lắm à?” Lý Mộ thuận miệng hỏi, “Tôi biết người nhà cậu ấy, sư phụ cậu ấy ở nước ngoài, không còn người thân khác ở Thủ đô sao?”
“Đều ở nước ngoài.” Tiểu Liên sẽ không nói cho anh biết những chuyện này, bởi cậu ta rất kín miệng, cậu ta lại lần nữa cảm ơn lời nhắc của Lý Mộ, “Vì mấy ngày nữa là đến tiệc sinh nhật, có rất nhiều việc phải làm, giờ tôi lái xe đi xem anh ấy thế nào ngay.”
Lý Mộ: “Cậu gọi một bác sĩ qua đi, không có bác sĩ gia đình quen à?”
“Cái này không có… Hình như công ty có phục vụ cái này, tôi hỏi thử xem!”
Lý Mộ: “Để tôi gọi một người qua.”
Ngay sau đó, anh gọi điện thoại cho hãng hàng không sửa lại ngày bay, báo cho Quách Bảo Châm sửa kế hoạch quay, chuẩn bị về nước sớm.
Suy xét tới thời tiết trong nước, Lý Mộ mặc cái áo khoác, trong túi áo khoác là các loại giấy chứng minh, anh mang theo di động và sạc pin, cùng với quà sinh nhật tặng Trang Khâm đã chuẩn bị trước đó, xuống tầng.
Chui từ bể bơi ra, Khâu Minh thấy anh có ý muốn ra ngoài: “Đi đâu đấy?”
“Về nước.”
“… Về nước làm gì?”
“Không phải chuyện của cậu,” Lý Mộ gọi xe, “Tiểu Minh, mấy ngày này đừng đi đâu, giúp tôi chăm Sữa Chua.”
“Mèo của anh á? Nhưng nó ị chua chết…” Khâu Minh ghét bỏ, thấy anh vội vàng lại bảo, “Được rồi… Có gì cần giúp thì nói với tôi.”
Nghe tới đó, Lý Mộ như nhớ ra, hỏi: “Đã có kế hoạch thu mua Truyền thông Duyệt Động chưa?”
“Truyền thông Duyệt Động? Nghe hơi quen tai, để tôi nghĩ loại…” Gần đây Khâu Minh tiếp xúc với các công ty giải trí lớn, đã thu mua vài công ty, mấy cái tên na ná này hắn thấy chẳng khác gì nhau, hơi khó phân biệt.
“Nghĩ lại, đây không phải là công ty của Trang Khâm hả? Hình như tôi có đào người đại diện kim bài của bên đó qua, nhưng phương án thu mua vẫn chưa làm, anh muốn thu mua công ty này? Quy mô của bên này, không dễ lắm…”
“Phương án thu mua không phải sốt ruột,” Lý Mộ nói, “Giúp tôi tra thử vấn đề hợp đồng của Trang Khâm đã.”
Lý Mộ xuất phát tới sân bay, Khâu Minh bất đắc dĩ bắt đầu bóp mũi đổ phân mèo.
Khu dân cư Hoàng Kim Hải Ngạn, tòa 17, Trang Khâm đang ở trong nhà.
Bác sĩ xách theo hòm thuốc tới cửa, Tiểu Liên đưa bác sĩ lên tầng, vào phòng anh Trang.
“Cậu ấy sốt rồi.” Bác sĩ nhìn một cái là biết, dùng nhiệt kế điện ấn lên trán cậu một cái, “Sốt nhẹ.”
Tiểu Liên lo lắng nói: “Vậy phải tiêm… hay truyền dịch không?”
“Tạm chưa cần, tôi kê ít thuốc hạ sốt, uống rồi xem thế nào.” Bác sĩ nói, “Không có gì đáng lo ngại, chú ý để cửa sổ thông gió, nhưng không được để gió thốc vào, ăn uống cũng phải chú ý, phải thanh đạm, kiêng sống nguội, đồ cay kích thích…”
Bác sĩ dặn dò một hồi, Tiểu Liên nhớ hết tất cả, tiễn bác sĩ về, Tiểu Liên bắt đầu nấu cơm chiều cho cậu, dọn dẹp bàn ăn lại thấy bữa sáng cậu chỉ ăn yến mạch và salad.
Anh Trang không phải là không nấu ăn, chỉ là thức ăn cậu nấu ra đều không ăn được, Tiểu Liên hoặc là tới nấu cho cậu ăn,