Tiểu Liên thấy trên cánh tay anh treo áo khoác, trong tay còn cầm đồ, tưởng một lát nữa anh có việc phải đi.
Nghi ngờ một chút như vậy, suy xét anh là đồng nghiệp của anh Trang, mới để anh vào: “Nói nhỏ thôi nhé.
”
Lý Mộ nương theo ánh sáng chiếu qua cửa, bước vào.
Vốn cũng chỉ muốn vào xem một lát, cũng không phải là tới khám bệnh, không phải không hiểu nguyên tắc này.
Anh đứng bên giường, thấy nửa khuôn mặt Trang Khâm đều bị chăn che khuất, vì tối nên không thấy rõ sắc mặt, nhưng lại có thể nhìn ra được giờ phút này cậu cũng không thấy thoải mái.
Thiếu không khí hít thở, thoải mái được mới là lạ.
Lý Mộ ngồi xổm xuống, thò tay dịch chăn của cậu xuống.
Tiểu Liên suýt đã vọt vào: “Anh làm…”
“Shh.
” Lý Mộ đứng lên, cuối cùng nhìn vào mắt cậu ta, đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, hai người xuống tầng.
Trong phòng, Trang Khâm xoay người, khẽ mở mắt, thấy xung quanh tối om, tháo nút bịt tai ra.
Cậu nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại đặt gần mép giường, có vài tin nhắn, cậu xem của Tiểu Đao trước, Tiểu Đao gửi tin ba tiếng trước, nói mình vừa xuống máy bay, còn có cả cuộc gõi nhỡ, vì cậu để chế độ im lặng nên không nghe máy.
“Sư ca, em tới rồi… chỉ là em phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
”
“Sư ca, hình như em không biết nhà anh ở đâu.
”
“Anh chắc là ở gần công ty phải không?”
“Sư ca anh ngủ rồi à?”
Mười phút sau.
“Em gọi taxi tới công ty anh trước rồi, bao giờ anh ngủ dậy nhớ nhắn lại cho em!”
Trang Khâm đang định nhắn lại, lại thấy âm thanh dưới tầng, hình như là tiếng hai người đang nói chuyện với nhau.
Ồ?
Cậu dụi mắt, ngồi dậy, cũng không đi dép, mà mở thẳng cửa đi ra ngoài, nhìn từ tầng hai xuống: “Là Tiểu Đao tới à?”
“Anh Trang dậy rồi à?” Tiểu Liên đang nghe những lời lưu ý chăm sóc bệnh nhân mà Lý Mộ dặn ngẩng đầu.
Trang Khâm nhìn thấy Lý Mộ, còn tưởng mình hoa mắt, lại dụi dụi.
Người có thể biến áo thun ngựa vằn và quần jeans rách cạp trễ tràn ngập mùi vị đàn ông xa xỉ kia không phải Lý Mộ thì còn là ai được.
“Sao anh lại… tới đây?”
“Tiện đường.
” Lý Mộ nhìn cậu mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, cổ áo rộng thùng thình làm lộ xương quai xanh, thì sợ cậu bị cảm lạnh, “Tới đây thăm cậu, cậu mặc ít quá.
”
“Đã sắp tháng sáu rồi…” Trang Khâm xuống tầng, Lý Mộ thấy cậu không đi dép, lại nói cậu: “Cậu đang ốm, đi dép vào.
”
“Vừa rồi đã hạ sốt, chuyện nhỏ.
” Tuy vậy, Trang Khâm vẫn đi dép vào, tiện tay gửi địa chỉ cho sư đệ.
Tiểu Liên đi hâm nóng cho cậu, Lý Mộ và Trang Khâm liền ngồi trên sofa, Ly Mộ ngoài quan tâm ra cũng không biết nên nói gì, vì ngoài kịch bản ra họ gần như không còn chuyện gì khác, anh thậm chí còn không hiểu về Trang Khâm ngoài công việc.
Mà Lý Mộ cũng không muốn tỏ vẻ quan tâm quá mức.
“Giọng cậu như vậy, hai ngày nữa còn muốn diễn côn kịch thế nào?” Lý Mộ thấy tinh thần cậu không được tốt, nhưng trong đôi mắt với đen láy, lấp lánh ánh sáng.
“Hai ngày nữa là khỏi hẳn rồi.
” Cậu khản giọng nói, “Phải rồi, vé anh hỏi tôi kia, tôi đưa cho anh thẻ staff đi, anh đưa lại cho bạn anh là được rồi, có thể vào bằng cửa sau.
”
Lý Mộ gật đầu, Trang Khâm lại hỏi anh địa chỉ: “Giờ trong tay tôi không có, tôi gửi qua cho anh đi, anh về nước ở lại mấy ngày?”
“Vài ngày.
”
Trang Khâm: “…”
Lý Mộ nói vắn tắt: “Có khi có thể đúng lúc cùng cậu về đoàn phim.
”
“Vé về Thái Lan của tôi vẫn chưa mua, tới lúc đó tôi hỏi lại anh, có thể mua vé cùng nhau.
” Cháo hâm xong, Tiểu Liên bưng ra chỗ bàn ăn cho cậu, Trang Khâm đứng dậy: “Giờ đã khuya, anh vẫn đang ở lại khách sạn?”
“Ừm.
” Anh có nhà ở Thủ đô, là một căn tứ hợp viện trước kia ông ngoại còn làm hiệu trưởng là đại học Yến Kinh được phát cho, cha mẹ anh cũng có một căn biệt thự ở khu tam hoàn, trên danh nghĩa bản thân, Lý Mộ cũng có một căn nhà tầng rộng*, nhưng vì ít khi qua đây nên cũng chưa tới lần nào.
*Nhà tầng rộng (大平层): nói chung dạng bất động sản này dùng để chỉ căn nhà có diện tích từ 130m2 trở lên và có đầy đủ các khu chức năng.
Lý Mộ ở lại khách sạn, chẳng qua là suy xét trên việc tiện lợi, dù sao cũng đều là ở trong nhà như nhau.
Tiếp đó anh đứng dậy, tiện tay đưa cái túi trong tay cho cậu.
“Cho tôi?”
“Tặng cậu, là quà sinh nhật, mấy ngày nữa hãy mở ra.
”
Lý Mộ tuy định tới tiệc sinh nhật của cậu, nhưng không định để lộ chuyện này ra, anh chẳng qua là muốn nghe một chút côn kịch truyền thống mà thôi.
“Cảm ơn anh,” Trang Khâm nhận lấy, hơi ngượng ngùng, cũng đưa một hộp quà cho anh, “Cái này tặng anh, đừng ghét bỏ, lấy về nhà chơi.
”
Hai người đưa quà cho nhau, Lý Mộ thấy hình vẽ được thiết kế trên túi, nặng trịch, còn có cả tên Trang Khâm, không biết là thứ gì, nặng như vậy: “Sinh nhật cậu mà, sao lại tặng quà cho tôi?”
Trang Khâm: “Không phải thứ gì quý giá, chơi chơi thôi.
” Đây là món quà cậu định tặng cho các fans tri kỷ tới tham dự tiệc sinh nhật mấy ngày tới, cũng là món quà cậu đã tham gia thiết kế trong nửa năm trước.
Cũng là thứ Tiểu Liên đã lấy về cho cậu xem, Trang Khâm còn chưa kịp xem.
Lý Mộ gật đầu, nhận lấy, không từ chối.
Trang Khâm: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Lý Mộ nói là đã ăn một chút rồi.
Trang Khâm: “Muốn ăn cháo cùng tôi không?”
Lý Mộ thấy cháo của cậu không nhiều lắm, sợ cậu ăn không đủ, nên nói không cần.
“Vậy tôi tiễn anh xuống?”
“Không cần, tôi biết đường, cậu cứ ăn đi.
” Anh lễ phép đáp lại.
Trang Khâm nói không sao: “Sư đệ tôi sắp đến rồi, tôi đúng lúc xuống đón nó… Tôi thay đồ đã, anh đợi tôi chút.
”
Trang Khâm chạy bịch bịch lên tầng, hỏa tốc thay quần áo, buổi tối cũng không quên đội mũ.
Hai người xuống tầng, Lý Mộ cúi đầu nhìn cậu: “Cậu đang có scandal, không sợ bị chụp lại à?”
“Anh cũng biết chuyện này.
”
“Vừa nghe trợ lý của cậu nói.
” Lý Mộ tỏ vẻ không rõ lắm, “Tới đoàn phim tham ban nữ minh tinh?”
“Thực ra có nguyên nhân khác, nói là đi tham ban chị ấy thế thôi, cuối cùng lại không cẩn thận bị chụp được…” Cũng trách cậu sơ ý, dù sao mấy tháng qua trọng sinh trở về cũng không gặp phải loại paparazzi theo đuôi không bỏ không rời này.
“Tình yêu trên mạng nói, đều là giả?”
“Đương nhiên là giả.
” Trang Khâm bị chọc cười, “Tôi nói nhiều với ai vài lời, có khi chỉ cười một cái cũng bị chụp lại, chỉ cần họ muốn xào scandal là có thể xào được.
Mỗi lần đương sự là tôi cũng suýt coi là thật.
”
Cậu khó tránh khỏi gặp phải chút scandal, nhưng mấy chuyện này bởi vì đều không có bằng chứng chứng minh, fans lại thề sống chết bảo vệ nên những tài khoản marketing tới ké fame đều phải cút về quê.
“Ví dụ như bây giờ, chúng ta vừa đi ra khỏi nhà tôi, nói chuyện phiếm, nếu như bị chụp lại…” Hai người đúng lúc đi ra ngoài, Trang Khâm mẫn cảm với camera, hình như có cảm giác, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ nào đó.
“Giờ bị chụp vẫn chưa làm sao,” Trang Khâm thu hồi ánh mắt, “Nhưng chờ sang năm phim của chúng ta lên sóng, có thể sẽ dẫn tới một vài vấn đề nhỏ.
”
Bước chân Lý Mộ khựng lại: “Bên kia có paparazzi à?”
“Aiz,