Paul Newman Daytona đắt lòi :’>Tuy đồng hồ mới không hợp lắm với khí chất của anh, nhưng Lý Mộ vẫn cảm thấy rất thích, thế nên anh tháo chiếc Paul Newman Daytona đã đeo nhiều năm xuống, vì đang ở khách sạn, không phải là nhà mình nên tự dưng không biết nên đặt ở đâu.
Nghĩ như vậy, trong đầu anh nghĩ, hay là tặng cho Trang Khâm?
Người ta đã tặng cho mình đồng hồ thiết kế có lòng như vậy, mình cũng nên tặng lại thứ gì đó có lòng… Nhưng đây là đồng hồ mình đã từng đeo, có thể cậu ấy sẽ không thích, hay là mua mới?
Anh cảm thấy ý của Trang Khâm rất rõ, giống như tỏ tình, lại vô cùng hàm súc, không nói thẳng.
Lại làm Lý Mộ ngày đêm tơ tưởng, rối rắm vài ngày, trong lúc đó chỉ thăm hỏi sức khỏe cậu, sau đó trước tiệc sinh nhật, lại đột nhiên gửi cho cậu một tin nhắn cũng hàm súc không kém: “Quà cậu tặng, tôi rất thích.”
Đang diễn tập “Nam Kha Ký” ở rạp hát, Trang Khâm quay vào trong cánh gà, thấy tin nhắn, thì nhắn lại: “Ha ha ha, thích là tốt rồi.”
Gửi một sticker mèo con tỏ vẻ dễ thương.
Lý Mộ chờ một lát, cũng không thấy tin nhắn tiếp.
Anh không hiểu được chuyện này, cho rằng có lẽ Trang Khâm đang bận, liền hỏi cậu đang làm gì, bên kia nhắn lại: “Đang diễn tập ở rạp hát đây, nhưng mà giờ đang nghỉ ngơi giữa giờ.”
Lý Mộ giơ tay, kéo cổ tay áo lên, cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
“Tôi đã thay cái đồng hồ cũ kia.” Anh cảm thấy, mình ám chỉ cũng rất rõ ràng.
Trang Khâm: “Ừm, đẹp!”
Đồng hồ này là nhãn hiệu cậu làm đại diện, nửa năm trước chốt kế hoạch này, đồng hồ này là do nhà tài trợ tặng cho Trang Khâm, trong tiệc sinh nhật sẽ cài cắm quảng cáo đồng hồ.
Nhãn hiệu này bình thường giá khoảng một nghìn tệ, sau tiệc sinh nhật định sẽ giới hạn số lượng tác phẩm thiết kế này để đẩy mạnh tiêu thụ, giá cũng ưu đãi hơn một chút, dự tính sẽ nghênh đón một đợt điên đảo.
Lý Mộ chờ mãi vẫn không chờ được, thế là lại gửi tiếp: “Máy chiếu sao trời rất đẹp.”
“Đúng vậy, tôi cũng rất thích, tối qua cũng mở ra.” Trang Khâm vừa học thuộc kịch bản côn kịch, vừa bớt chút thời giờ nhắn lại cho anh, tốc độ nhắn tin của Lý Mộ hơi chậm, nhưng cũng không có vấn đề gì.
“Tấm lòng của cậu tôi đã nhận được.” Anh nói rất chung chung, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, cơ mà quà anh tặng tôi vẫn chưa bóc ra, ngày mai sinh nhật sẽ mở nè ~”
Lại là một sticker mèo con đòi ôm một cái.
Lý Mộ nhìn sticker, còn tưởng tượng ra được dáng vẻ Trang Khâm ngồi trong góc sofa, lười biếng giống mèo, trong lòng cũng nhột nhạt như bị mèo cào.
Nếu Trang Khâm không ngượng ngùng như vậy, chuyện này mình cũng dễ suy xét hơn chút, không tới mức không biết nên trả lời thế nào.
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật.
Buổi sáng, Trang Khâm mặc quần áo bình thường diễn tập, bốn giờ chiều, một số lượng lớn các fans nữ tiếp ứng đã tập trung ở ngoài rạp hát Bảo Lợi, khí thế ngất trời thảo luận về việc săn vé, thảo luận cậu trăm cay nghìn đắng thế nào cuối cùng mới may mắn săn được vé.
Có một vài fans không săn được vé, trên vấn đề đu idol này, các cô đều nhiệt tình nhất trí.
Poster siêu lớn ngoài rạp hát là một poster được chụp mới hoàn toàn, nửa khuôn mặt của Trang Khâm dùng phấn màu trang điểm, mắt vẽ xếch lên, phấn màu đen cuối đuôi mắt vẽ dày, cong, gương mặt thoa phấn, nửa khuôn mặt còn lại không trang điểm, khí chất hoàn toàn khác biệt, đôi mắt đen láy, sạch sẽ không có chút tạp chất.
Fans đứng dưới điên cuồng chụp chưa nói, còn chụp chung với đủ các thể loại standee, ngoài rạp hát có quầy hàng phát sữa chua, đồ uống, thức ăn vặt miễn phí cho những người có vé, mấy cửa hàng ăn nhanh khác giờ đây cũng kín chỗ, đa số đều thống nhất mặc trang phục tiếp ứng, còn có đủ các bảng đèn thể hiện thành phố, nào là hậu viện đoàn Thành Đô, hậu viện đoàn Quảng Châu… nhiều không nhìn xuể.
Lý Mộ tự mình lái xe tới đây.
Khi lái xe đi ngang qua bãi đỗ, anh nhìn xung quanh, phát hiện đều là các cô gái khá trẻ tuổi, cũng có cả con trai, nhưng rất rất ít, Lý Mộ đỗ xe ở ven đường, cũng không biết phải xuống xe kiểu gì.
Trong tay anh có thẻ staff Trang Khâm gửi tới khách sạn vào hai ngày trước, có thể đi vào cửa sau bằng cái này, cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho anh, chỉ cần vào bằng cửa sau, sau đó đến khu người xem ngồi xuống là được.
Lý Mộ giơ tay lên nhìn đồng hồ mới chỉnh thời gian.
Năm rưỡi.
Trước đó đã công bố sáu rưỡi bắt đầu, tám rưỡi kết thúc.
Anh chưa từng tham gia hoạt động đu idol như vậy, vũ hội tốt nghiệp trước kia đều trở về trước khi tiệc kết thúc, chỉ vì không thích không khí nhiều người ồn ào ầm ĩ.
Bây giờ không ngờ lại chủ động tới.
Lý Mộ gửi tin nhắn cho Trang Khâm, bên kia nhắn lại rất chậm, Trang Khâm nói: “Sư đệ tự mình trang điểm cho tôi, phải nhắm mắt lại.”
“Sư đệ cậu cũng sẽ diễn?”
“Phải, nó và tôi cùng lên sân khấu.”
Lý Mộ trước đó đã có sự tìm hiểu trước, tìm kiếm về hoàn cảnh của “Nam Kha Ký”, là một chuyện bi, cải biên dựa trên “Nam Kha Thái Thú Truyện” của Thang Hiền Tổ truyền kỳ, lại chủ yếu tập trung vào miêu tả tình yêu hư ảo trong mơ giữa Thuần Vu Phần và công chúa.
Lý Mộ: “Nhân vật cậu diễn là nam chính hay là công chúa?”
Anh nghĩ tới sư đệ Trang Khâm, hình như cao to hơn cậu một chút.
Trang Khâm nhắn lại: “Sư đệ là thế vai*.”
*Thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo.
Cậu không phải chưa từng thế vai, chỉ là suy xét tới khả năng livestream sẽ bị người lấy ra rêu rao, cho dù hóa trang cô đào càng kinh diễn, cuối cùng vẫn lựa chọn diễn tiểu sinh.
Hơn nữa cảnh ngộ của Thuần Vu Phần, cậu cũng càng thấu hiểu hơn.
Tiểu Đao cũng rất ít khi thế vai, lúc này vì muốn lên sân khấu liều mạng với sư ca, hóa trang cô đào, đội tóc giả, dán nguyên trang sức cổ lên người.
Số lần hai người thực sự lên sân khấu diễn côn kịch rất ít, “Nam Kha Kí” là con át chủ bài trước kia của sư phụ sư nương, cũng đã dạy cho học trò trong gánh hát, nhưng không có cơ hội lên sân khấu, bởi vì lúc ấy đã chẳng còn ai xem.
Trang Khâm nhớ rõ lần cuối nhìn thấy sư phụ sư nương lên sân khấu, là một lần biểu diễn kết thúc khóa học chỉ có một người xem, người xem rời khỏi rạp, không còn ai, chỉ có hai người trên sân khấu kịch mênh mông sương mù diễn, diễn vui buồn tan hợp cả một đời, đời người như giấc mộng.
Khi đó còn không hiểu, tuổi nhỏ cậu chỉ là không hiểu sao lại cảm nhận được bi thương, trưởng thành mới rõ là vì cái gì.
Sáu giờ mười hóa trang xong, lại tốn thời gian thay quần áo, Trang Khâm soi gương, sửa sang lại trang phục diễn xa xỉ quý giá mặc trên người.
Lớp hóa trang của cậu gọi là tuấn phẫn, là khuôn mặt trong trẻo, vẽ mắt tô mày, khóe mắt tô hồng, đuôi mắt vẽ cong, đường mắt vẽ lên cao —— trong côn kịch hiện đại đây là trang dung rất nhạt.
Lớp hóa trang của Tiểu Đao thì diễm lệ hơn nhiều, cậu vốn không nữ tính, ngũ quan lại anh tuấn, chuyên viên trang điểm trong đoàn côn kịch giúp cậu hóa trang đều cười, nói hai người đóng vai ngược nhau: “Khuôn mặt thầy Trang càng thanh tú, thích hợp thế vai hơn, giọng nói cùng dịu dàng hơn.”
Các vị trí đều đã ổn thỏa, sân khấu đã bố trí xongg từ lâu, fans lục tục cầm vé vào chỗ, sau khi kiểm tra an ninh và nhận diện khuôn mặt xong thì đi vào, tìm được chỗ ngồi rồi, trên mỗi chiếc ghế đều có một cái túi.
“Đây là quà tặng à?” Có người hỏi.
“Phải, là quà tặng Trang Khâm chuẩn bị cho fans.” Staff trả lời.
“Trời ạ, hộp lớn như vậy!”
“Mở ra được không?” Có fan hỏi.
Staff nhắc: “Đương nhiên là được, nhưng khi về nhớ cầm theo.”
Lại có người hỏi: “Quà chúng tôi mua tặng em ấy, đưa cho em ấy kiểu gì bây giờ?”
Quần thể fans của Trang Khâm, đa số là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng người có thể tới Thủ đô tham gia tiệc sinh nhật của cậu vào lúc này, đa số đều là người đang học đại học hoặc đã đi làm, cũng chính là fans chị, tuy nhiên cũng không hề thiếu bộ phận fans mẹ.
Khâu Minh – quan hốt phân ở Thái Lan, lướt vòng bạn bè lại thấy một status.
Chính là Phương nữ sĩ mẹ hắn, chụp một bức ảnh với standee của Trang Khâm, người mặc trang phục tiếp ứng, cầm vé vào cửa tiệc sinh nhật trong tay, cười tươi như thiếu nữ mười sáu.
Caption là: “Tới chúc mừng bé con 20 tuổi!”
Khâu Minh ngạc nhiên vô cùng, lại cảm thấy buồn cười, sức mạnh đu idol này, còn nhiệt tình hơn là đi dạo phố, đánh bài.
Sáu rưỡi, người ở ngoài rạp hát đã chẳng còn lại bao nhiêu, có vài người không biết để vé ở đâu, đang đứng ngoài lục tung túi, gấp tới độ sắp khóc, staffs thì đang an ủi: “Cứ từ từ tìm lại, đừng nóng, còn phải hai ba mươi phút nữa mới mở màn.”
Lý Mộ cầm thẻ staff, lặng lẽ đi vào qua lối vào cửa sau.
Trên đầu anh đội mũ, nửa khuôn mặt bên dưới đều dùng khẩu trang che khuất, ngoài dáng người cao to ra thì không có gì đặc biệt.
Bước vào nơi cánh gà ồn ào, chuẩn bị đợi lên sân khấu chính là diễn viên côn kịch, còn có cả nhạc sư và các diễn viên khác đóng cùng, Lý Mộ nhìn một vòng, mới tìm được vai chính trong một đám các diễn viên côn kịch.
Trang phục cậu mặc trên