Du Diệp Quân đột nhiên xoay người lại làm cho An Cát không phòng bị, lại bị đâm, cô lùi về sau hai bước.
Du Diệp Quân vội vàng đưa tay ra, không kéo cánh tay An Cát mà lại đỡ lấy eo An Cát, trong phút chốc cánh tay cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
An Cát cười mỉm, đứng vững, tránh sang một bên, cúi đầu nhường đường.
Du Diệp Quân liếc nhìn cái trán An Cát, bất giác ánh mắt lại dời xuống phía dưới, từ sống mũi cao đến bờ môi đầy đặn, trang điểm hồng như ngọc, đôi môi như một viên dược.
Du Diệp Quân phát hiện, trên môi An Cát luôn có độ cong, sâu hay nông đều đẹp, nhẹ nhàng lại quyến rũ.
Nếu đứng ở góc độ là người đàn ông, thì thực sự quá dễ dàng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
"Tất cả bộ phận chuẩn bị, quay lại lần nữa." Đạo diễn Doãn hướng về giữa set quay, hô to một câu.
Đôi môi Du Diệp Quân khẽ mở, giọng nói cực kỳ mềm mại, "Đi thôi! An lão sư."
"Cứ làm theo lời của đạo diễn Doãn đi, không cần cố kỵ gì hết." An Cát và Du Diệp Quân sánh vai đi vào bên trong set quay, vừa đi vừa nói chuyện.
"Vậy...!nếu có gì mạo phạm, xin thứ lỗi." Du Diệp Quân liếc nhìn An Cát một cái, kiên định nói.
"Không có việc gì." An Cát tin tưởng Du Diệp Quân sẽ không làm chuyện khác người.
"Action!"
Thư sinh mang theo sự dịu dàng khó tả, nhìn tân nương thẹn thùng ngã vào bờ vai của mình, máu trên người dần dần sôi lên, những sợi tóc mềm mại của cô ấy như đang trêu đùa da thịt chàng trai, vừa ngứa vừa thấm vào đáy lòng.
Nhìn tiểu kiều thê nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, trong lòng chàng trai đầy thoả mãn khi ước mơ đã thành sự thật, nghĩ từ đây có thể nắm tay đi đến đầu bạc, thực sự làm cho cả người hưng phấn.
Động phòng hoa chúc – là một câu nói tốt đẹp, là một câu nói khiến cảm xúc điên đảo, là một thời khắc tuyệt diệu.
Bất giác, cả người thư sinh nóng lên, còn có một dòng nước ấm chảy ra từ đáy lòng, đánh thẳng vào bụng nhỏ, sau đó tràn lan khắp người.
Chàng trai chưa bao giờ cảm thấy bản thân tràn đầy sức lực như vậy, trong nháy mắt giống như một anh hùng không sợ tướng quân, muốn đi công thành lược trì, chiếm lấy lãnh địa thuộc về anh ta.
Chàng trai từ từ nâng gương mặt nương tử lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt kia, từng tấc từng tấc một, giống như thể hiện từng chút yêu thương cùng với sự cẩn trọng.
Ánh mắt tiểu kiều thê thẹn thùng, nhìn thư sinh đầy si mê, đưa tay lên phủ lên bàn tay thư sinh, nắm chặt lấy, cong môi cười, phút chốc như trăm hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Trái tim thư sinh lỗi nhịp, chàng trai từ từ kéo tiểu kiều thê đến gần, đặt lên trán một nụ hôn vô cùng trân trọng, thành kính, chân thành tha thiết.
Sau đó, nhẹ nhàng quay sang một bên, chạm nhẹ vào má, xoay người che khuất ống kính và đẩy tân nương ngã xuống giường.
Đi cùng với tiếng "Dừng" là tiếng huýt sao và tiếng cười ở bên ngoài set quay.
An Cát biết nhân viên trong đoàn đang náo nhiệt xem cảnh quay, có chút thẹn.
"Đứng dậy." An Cát mặt đỏ bừng bừng đẩy cái người vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Du Diệp Quân cong cong khoé môi, đưa tay sờ sờ gương mặt đỏ bừng của An Cát, sau đó mới ngồi dậy.
Mặt của An Cát đã nóng nay còn nóng hơn.
Mang theo gương mặt đỏ bừng, cùng với tiếng huýt sáo không ngừng, An Cát bước nhanh đi vào trong phòng nghỉ.
Du Diệp Quân nhìn chằm chằm bóng dáng vội vàng của An Cát, trong mắt có chút cợt nhã.
"Còn nhìn nữa! Hôn chưa?" Ngải Lâm lại không cho đó là việc lớn, nhảy nhót trước mặt Du Diệp Quân hỏi.
"Hôn rõ ràng thế, cậu không thấy được sao?" Du Diệp Quân mở to mắt nhìn Ngải Lâm, nếu không hôn thật, chắc đạo diễn còn bắt quay lại từ đầu, mặc dù cảm xúc rất tốt, nhưng mà cô không muốn diễn lại lần nữa, thật sự quá tra tấn.
"Vậy tôi hỏi cậu vấn đề cuối, hôn được chỗ này không?" Ngải Lâm giơ tay chỉ chỉ vào cái miệng của cô.
"Thật là muốn cạy đầu của cậu ra xem thử, trong đó chứa cái gì, suốt ngày nghĩ cái gì đâu không?" Du Diệp Quân không hề kiêng nể nói.
"Cảnh vừa rồi quá chân thật, tôi thấy ánh mắt cậu nhìn vào đôi môi người ta nha.
An lão sư căng thẳng đến nuốt nước miếng kìa."
Du Diệp Quân ném cho cô một ánh mắt mặc kệ nhà ngươi.
"Đi xem cảnh quay xem, không biết đạo diễn Doãn hài lòng chưa nữa? Tôi không muốn quay lại lần nữa đâu."
"Quay lại lần nữa không tốt sao? An lão sư không phải muốn hôn thì hôn được đâu nha."
Du Diệp Quân:....
Cô lại muốn mở to mắt, An Cát quay không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình rồi, có bộ nào không quay cảnh hôn chứ? Chủ yếu là ít hay nhiều mà thôi.
Du Diệp Quân lẳng lặng đi ra sau máy quay, đạo diễn Doãn vẫn còn đang xem lại cảnh quay vừa rồi, trên mặt thiếu điều viết hai chữ hài lòng, Du Diệp Quân biết, cảnh quay này chắc chắn qua.
Xem đi xem lại vài lần, đạo diễn Doãn cũng không có nói chuyện.
Du Diệp Quân cũng đứng đó xem, xem rõ cô mới thấy An Cát chủ động đưa tay ra, chủ động hùa theo, phảng phất như gấp lắm rồi chờ không nổi nữa, muốn cùng người yêu mây mưa.
Cô chớp chớp mắt, nội tâm thì động đậy mà mặt thì bất biến tiếp tục xem.
Ngải Lâm nhìn thấy hai người kia chỉ chăm chú xem, không ai nói chuyện.
Cô thật sự chờ không nổi nữa, đi hỏi, "Đạt chưa đạo diễn Doãn?"
"Đạt, đạt." Đạo diễn Doãn nghe được câu hỏi, mới ngẩng đầu, giống như còn dư vị, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Du Diệp Quân, mới tươi cười trả lời, "Cảnh quay cực kỳ đẹp, hoàn hảo."
Du Diệp Quân nhếch miệng cười.
"Vậy công việc hôm nay kết thúc chưa?" Ngải Lâm vừa nghe đạt, lập tức hưng phấn.
"Kết thúc công việc, kết thúc công việc."
Du Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.
"Đi tháo trang sức, tẩy trang đi.
Lát nữa đi cùng nhau." Ngải Lâm lôi kéo cánh tay Du Diệp Quân.
"Được rồi.
Nhưng mà cậu nhanh lên, tôi chỉ tốn có mười phút thôi."
"Được rồi được rồi, đó là lúc hoá trang thôi, tẩy trang nhanh lắm." Du Diệp Quân lại ngẩng đầu, bên người cũng không có ai, âm thanh xa dần.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, thật là giống con nít.
Lúc