Sự hoang mang của Du Diệp Quân do chính bản thân cô tạo ra.
Cô hay nhìn An Cát rồi phát ngốc.
Cũng may mắn là An Cát cho rằng cô đang suy diễn, trong đầu còn xây dựng cảnh quay, chưa bao giờ để ý đến nó.
Lúc ban đầu, Du Diệp Quân nhìn gương mặt ôn nhu như nước của An Cát, cô luôn cảm thán, kỹ thật diễn của An Cát quá tuyệt vời, cứ như thể cô ấy thực sự là người yêu của cô vậy.
Du Diệp Quân cảm thấy sống trong ánh mắt cưng chiều này của An Cát, như là hưởng thụ.
Dần dần, cái cảm giác này từ trong phim lan ra cuộc sống thường ngày, bởi vì các cô ngoại trừ việc về nhà hay chạy lịch trình ngủ ở bên ngoài, thì thời gian còn lại đều ở bên nhau, cùng nhau ăn cơm, hoá trang, quay diễn, buổi tối còn diễn tập, giống như sớm chiều có nhau.
Du Diệp Quân cảm thấy bản thân đã không còn phân biệt được An Cát ngoài đời hay trong phim.
Vì vậy, cô không ngừng nghĩ liệu các cặp đôi vợ chồng ở ngoài đời có hoà hợp như cô và An Cát không.
Chẳng hạn như, An Cát và chồng của cô ấy Mạch Kiếm Hoa.
Chẳng hạn như nghĩ đến bản thân cô và bạn trai còn chưa hỏi cưới Quách Niên Hồng.
Cô ấy không biết.
Nhìn lại khoảng thời gian 5 năm qua, cô và Quách Niên Hồng ở bên nhau, cô cảm thấy bản thân chưa từng có lúc ôn nhu như nước thế này, luôn cười nói vui đùa, sống một cuộc sống mà bản thân cô muốn.
Sự nuông chiều của Quách Niên Hồng, cũng từng có, nhưng mà nó quá khác biệt.
Sự thương yêu che chở của một người đàn ông, nó giống như là bản năng của họ.
Giống như những lúc cô không vui, Quách Niên Hồng sẽ nắm lấy tay cô, hỏi tại sao, sau đó thoả mãn hết tất cả yêu cầu của cô.
Lại giống như lúc cô bị bệnh, Quách Niên Hồng sẽ chạy thâu đêm để đến bên cạnh cô, chăm sóc cho cô.
Nhưng mà cũng bởi vì thế, mà Du Diệp Quân cứ cảm thấy loại thương yêu này giống như tình thương yêu của một người cha đối với con gái.
Sự nuông chiều của An Cát dưới ống kính hay cuộc sống bên ngoài máy quay, lại truyền đạt qua đôi mắt, bằng những hành động thường ngày lại đánh thẳng vào sâu trong tâm hồn.
Du Diệp Quân cảm thấy một góc nhỏ trong trái tim bị thiếu hụt, đang dần được lấp đầy.
Trước hay sau khi ăn cơm rót nước ấm, đưa khăn giấy, sau khi kết thúc công việc thì hỏi han ân cần, đưa đồ ăn vặt khi ở trên xe, chuẩn bị sẵn đồ uống nóng, trang bị một cái quạt nhỏ trong khu nghỉ ngơi, lúc cô cùng người khác trêu đùa thì người này lại nhìn chăm chú rồi khẽ cười, còn lúc bị cô trêu đùa thì lại trưng bày ra nụ cười bất đắc dĩ cùng với sự bao dung, từng việc từng việc cứ hiện lên trong đầu Du Diệp Quân.
Đột nhiên, cô ghen tị với chồng của cô ấy Mạch Kiếm Hoa, có thể nắm tay cô ấy ngoài đời, tận hưởng sự chăm sóc tỉ mỉ của cô ấy, còn có thể liếc mắt đưa tình khiến người ta quên mất hôm nay thế nào.
*
"Có nghe nói không? Hình như cho cánh báo chí vào thăm đoàn làm phim."
"Có nghe nói, có người ở bên ngoài nhận phỏng vấn rồi đó."
"Mới thế mà đã bắt đầu quảng bá rồi, xem ra bộ phim này ratings sẽ rất cao."
....
Du Diệp Quân vừa mới quay xong một cảnh, đi vào phòng nghỉ thì nghe mấy nhân viên bàn tán.
"Phỏng vấn cái gì?" Du Diệp Quân thuận miệng hỏi một câu.
"Đoàn làm phim chúng ta cho báo chí vào thăm đoàn, Du lão sư còn chưa được phỏng vấn sao?" Chuyên viên trang điểm Tiểu Dương giật mình hỏi.
"Sao lại phỏng vấn tôi chứ?" Du Diệp Quân cảm thấy có chút buồn cười.
"An lão sư bị kéo ra ngoài đó lâu lắm rồi." Làm diễn viên chính mà không được phỏng vấn thì hơi kỳ lạ.
"Phải không?" Khó trách ở trong phim trường hay phòng nghỉ không nhìn thấy bóng dáng An Cát.
"Tính cách An lão sư hiền lành, không biết có thể xử lý được với đám phóng viên mồm miệng xảo quyệt không nữa." Không biết ai vô tình nói ra câu này.
Tuy nhiên, Du Diệp Quân nghe thấy và để bụng, cô nhíu mày nhớ lúc trước các tạp chí không ngừng đưa tin về An Cát, đưa tin về tác phẩm thì ít, mà đưa tin về đời sống cá nhân thì nhiều.
Sau một lúc suy nghĩ, Du Diệp Quân đặt kịch bản xuống, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài trường quay, An Cát bị một đám người vây quanh, còn có máy quay, microphone, nháo nhào ở ngoài đó.
An Cát đã không còn vẻ điềm tĩnh điềm đạm, cô nhíu mày nhưng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
Du Diệp Quân đến gần hơn, nghe được các phóng viên hỏi.
"Ở bên ngoài có tin đồn, lý do cô và chồng trước ly hôn là vì cô trong lúc đó phim giả tình thật với bạn diễn, có phải như vậy không? Có thể chia sẻ với mọi người được không?"
"Còn nữa, còn có tin nói rằng chồng cô Mạch Kiếm Hoa là người chen chân, cô có cần bác bỏ tin đồn này không?"
An Cát còn chưa mở miệng, Du Diệp Quân đã bước tới.
"Làm ơn tránh ra một chút, mọi người chỉ phóng vấn An lão sư thôi à? Tôi đây không được hoan nghênh sao." Du Diệp Quân đến bên người An Cát, cầm lấy cái mic trên tay An Cát, giành lời nói.
An Cát nhìn thấy Du Diệp Quân đứng bên cạnh cô, cô cười cảm kích, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, các phóng viên đã nhìn thấy Du Diệp Quân đi ra, còn chưa kịp đến phỏng vấn thì người đã chạy đến rồi.
"Làm sao mà chúng tôi không hoan nghênh cô chứ." Có phóng viên đùa giỡn trả lời Du Diệp Quân, đương nhiên so với An Cát thì bọn họ càng hứng thú với vị ảnh hậu này.
"Tôi muốn hỏi Du lão sư một vấn đề, tại sao cô lại nhận vai diễn này?"
"Có lẽ là muốn khiêu chiến bản thân, diễn viên mà đương nhiên là cũng muốn thử nhiều loại vai diễn khác nhau, sống nhiều cuộc sống khác nhau, huống chi là diễn vai nam chính, có lẽ có rất nhiều diễn viên nữ, đời này chưa chắc có cơ hội đâu nha." Du Diệp Quân luôn biết cách ứng phó với đám phóng viên, chỉ là cô lười tiếp xúc với bọn họ.
"Có rất nhiều người ao ước được đặt chân vào phim điện ảnh, chỉ cần chiếm một vị trí nhỏ thôi cũng được, thế mà cô lại từ màn ảnh rộng nhảy qua màn ảnh nhỏ, không cảm thấy giá trị của bản thân sẽ bị hạ sao?"
"Tại sao anh lại cảm thấy giá trị sẽ bị thấp chứ? Cho dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình thì cũng chỉ là diễn mà thôi, làm diễn viên được diễn phim mới là điều cơ bản, còn thông qua màn ảnh nào chắc có lẽ không quan trọng nhỉ?"
"An lão sư, vấn đề vừa rồi của tôi, cô còn chưa trả lời."
Một phóng viên khác lên tiếng, đối với cái đề tài này chẳng có hứng thú, muốn đem lực chú ý dời về trên người An Cát.
"Đúng rồi, An lão sư, người ta nói Mạch Kiếm Hoa là kẻ chen chân, cô có cần làm sáng tỏ