An Cát hơi ngạc nhiên, Du Quân Diệp từ trưa hôm nay hình như có chút không bình thường nên hơi do dự, khẽ hỏi bên tai Du Quân Diệp: "Sao vậy em?"
"Không có gì, em chỉ muốn ôm chị!" Du Quân Diệp nói với cái giọng mè nheo, ở cổ An Cát hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói.
"Vậy chờ lát nữa lại ôm, được không? Chị vừa mới từ bên ngoài về, còn khí lạnh trên người, em cẩn thận bị cảm lạnh." An Cát buông tay đang ôm Du Quân Diệp, đẩy nhẹ Du Quân Diệp ra.
Du Quân Diệp dường như không nghe thấy, vòng tay đang ôm An Cát không hề có dấu hiệu nới lỏng, hai má áp vào khuôn mặt lạnh của An Cát, hơi lạnh ập đến, nhưng Du Quân Diệp cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bây giờ, An Cát đang nằm trong vòng tay cô.
"Ngoan, nghe lời chị nào!" An Cát khẽ vỗ vỗ cánh tay Du Quân Diệp, "Bây giờ em mặc quần áo mỏng như vậy, đợi đến khi chị ấm hơn rồi mới ôm, được không?
"Đừng sợ, em sẽ sưởi ấm cho chị." Du Quân Diệp nói như con nít, sau đó cúi đầu dụi vào cổ An Cát.
"Được rồi, mau thả chị ra đi, ngứa quá!" An Cát cười khẽ né tránh.
"Em sợ mấy ngày nay chị sẽ không về, vậy có đến mấy ngày em sẽ không gặp được chị." Du Quân Diệp cúi thấp hơn một chút, lại vùi đầu vào ngực An Cát, vừa nói vừa cọ cọ.
Nghe đến đây, An Cát cuối cùng cũng hiểu ra, vì con trai cô trở về nên hai người không thể ở bên nhau bất cứ lúc nào như lúc trước, dù sao thì cô vẫn phải dành ra một phần tinh lực để chăm sóc con trai, nên Du Quân Diệp có chút không quen.
Thảo nào từ trưa hôm này đã dính dính người, ngày thường người này đối với cô tương đối đứng đắn, đột nhiên thành thế này, có lẽ lý do nằm ở đây!
Dù trong lòng rất ấm, nhưng mũi vẫn hơi cay cay, nén cơn đau nhói trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ cố gắng hết sức để trở về với em! Thật ra khoảng thời gian này đã quen có em bên cạnh, cũng sợ tối ngủ không ngon."
"Nhưng mà chị chạy đi chạy lại, chẳng phải sẽ vất vả cho chị sao?" Du Quân Diệp chợt hiểu ra vấn đề, cô buông cánh tay đang ôm chặt An Cát ra, đưa tay lên chạm vào má An Cát, đau lòng hỏi.
"Cũng không vất vả lắm, này so với quay phim bên ngoài chẳng phải tốt hơn nhiều sao?" An Cát cười đáp.
"Chuyện này sao có thể giống nhau được chứ? Không cách nào so sánh được." Du Quân Diệp cau mày, dừng lại và đề nghị, "Chúng ta chuyển nhà đến một nơi gần nhà chị thì sao?"
An Cát nhìn chằm chằm Du Quân Diệp, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô ấy, cô lắc đầu, nhìn vào trong nhà, nhẹ giọng nói: "Đừng chuyển, chị thích ở đây, sống ở đây lâu như vậy rồi, chị không nỡ!"
Du Quân Diệp biết An Cát nói thật, thật ra cô cũng không nỡ, nhưng lại càng không muốn An Cát chạy tới chạy lui vất vả như vậy.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của An Cát, Du Quân Diệp cúi đầu, ngậm lấy hai môi của An Cát, đem mọi cảm xúc của An Cát giam giữa môi mình.
Đôi môi hơi mát lạnh dần dần trở nên nóng bỏng sau nụ hôn ngắn của Du Quân Diệp, hai người chậm rãi, một lúc sau, hơi lạnh trên má An Cát dần dần tăng nhiệt độ, hơi thở nóng như lửa đốt dần dần đang lên.
"Chị còn thấy lạnh không?" Du Quân Diệp buông đôi môi đỏ mọng của An Cát ra, bên tai An Cát thở nhẹ.
"Ừm! Không lạnh nữa, đã được em sưởi ấm rồi." An Cát thành thật trả lời.
Sau đó cắn môi cười khúc khích, "Vậy em có thể để chị cởi áo khoác trước được không?"
Nghe An Cát nói, Du Quân Diệp ngượng ngùng buông tay ra, giúp An Cát cởi áo khoác treo lên, thay dép rồi bước vào nhà.
"Em về lâu chưa?" An Cát hỏi, nhìn vào kịch bản Du Quân Diệp đặt bên cửa sổ.
"Cũng không sớm lắm, bữa tối em ăn với nhà làm phim, sau đó bọn họ còn hoạt động khác, nên em về trước." Du Quân Diệp vừa trả lời vừa đi đến chỗ cửa sổ đặt kịch bản.
"Chị đi tắm trước, hôm nay chị đi ra ngoài, cảm thấy chỗ nào cũng có bụi, chạy ra ngoài, chất lượng không khí ngày càng tệ hơn." An Cát vừa đi vừa phàn nàn.
"Cũng quen rồi! Ít ra so với khu vực Hoa Bắc tốt hơn nhiều." Du Quân Diệp cười an ủi.
An Cát cũng cười không nói, đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Du Quân Diệp cầm lại kịch bản và chăm chú nghiên cứu nó.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Khi An Cát bước ra khỏi phòng tắm, Du Quân Diệp đã hoàn toàn đắm chìm vào kịch bản.
"Chị đi hâm lại sữa." An Cát yên lặng quan sát một lúc, phát hiện Du Quân Diệp không nhúc nhích, như thể cô ấy đã hoàn toàn nhập tâm vào kịch bản, vì vậy cô vừa đi vào bếp vừa lau tóc.
Nghe thấy giọng nói của An Cát, Du Quân Diệp ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy An Cát đang đứng trong bếp.
"Hôm nay em thảo luận kịch bản thế nào?" An Cát bỏ sữa vào lò vì sóng, trong lúc chờ sữa nóng, cô mở miệng hỏi.
"Không có vấn đề gì, đối tác từng xem rất nhiều phim của em, rất thưởng thức, nói chỉ cần em đồng ý nhận phim là được." Du Quân Diệp bình tĩnh trả lời.
An Cát cười khi nghe Du Quân Diệp nói, năng lực của vị ảnh hậu này thật sự phi thường, không cần thử vai hay gì mà có thể trực tiếp nói thành chuyện hợp tác.
"Lần này là cái kiểu gì? Là vai diễn em từng diễn chưa?" An Cát cong môi, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền nhỏ.
An Cát rất thích trạng thái này, cả hai đều là những người rất thích diễn xuất, khi không có việc gì thì họ có thể giao lưu, trao đổi kinh nghiệm về kịch bản và diễn xuất, coi như là cùng nhau học tập để nâng cao năng lực, lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ.
Thật may mắn khi có được người yêu cùng chí hướng cùng nhau đi trên con đường đời!
"Bây giờ xem kịch bản, nhân vật này hẳn là loại mà em chưa diễn." Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc và trả lời thành thật.
"Vậy cũng tốt, em cũng không cần do dự xem là có muốn nhận hay không, cũng không cần lo lắng làm sao để từ chối khéo nhà làm phim." Giọng nói của An Cát rất mềm dịu, còn mang theo ý cười.
"Ừm! Em chắc chắn sẽ nhận nó.
Rốt cuộc thì nhà làm phim chủ yếu muốn dùng để tham gia giải thưởng, thuộc loại phim nghệ thuật."Du Quân Diệp nghiêm túc trả lời.
Vừa dứt lời, "Choang" một tiếng giòn tan từ trong bếp vang lên.
Du Quân Diệp giật mình và nhanh chóng đứng dậy chạy về phía nhà bếp.
Khi đến cửa bếp, thấy những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất.
An Cát lúng túng, định cúi xuống để nhặt những mảnh ly vỡ bằng tay không.
Du Quân Diệp căng thẳng một hồi, vội vàng chạy tới đỡ An Cát ngăn cản động tác của An Cát, cau mày nói: "Đừng dùng tay, sẽ bị thương."
An Cát thân thể cứng ngắc, có chút run rẩy.
Du Quân Diệp ngay lập tức cảm nhận được sự khác thường, giơ tay kéo An Cát sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Chị làm sao vậy?"
An Cát lập tức không trả lời, dừng một chút, nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là vô tình làm rơi cái ly."
"Cái ly vỡ thì để nó vỡ, không đáng để chị trực tiếp nhặt lên như vậy." Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm lấy bả vai An Cát.
Nói xong, tặc lưỡi ghé vào lỗ tai An Cát cười nhẹ: "Tay của chị còn có việc quan trọng hơn, không thể vì nhặt mấy mảnh thuỷ tinh này mà làm cho bị thương được."
Vốn dĩ cô tưởng rằng chuyện này sẽ khiến An Cát xấu hổ tự trách bản thân lại bất cẩn làm vỡ ly, cho nên cô trêu đùa để An Cát quên chuyện này, nhưng mà không như cô nghĩ, An Cát không có phản ứng như mong đợi, đầu vẫn cúi xuống, hai tay nắm chặt, mở to mắt, trông giống như một đứa trẻ làm sai.
"Chỉ là một cái ly thôi, chuyện nhỏ nhặt chị đừng rầu như vậy." Du Quân Diệp nhẹ giọng an ủi.
Cô kéo đôi bàn tay đang vặn vẹo của An Cát lên, phát hiện An Cát vẫn đang run nhẹ.
Du Quân Diệp kinh ngạc đưa tay ôm má An Cát, lúc này mới phát hiện sắc mặt An Cát không còn ửng hồng như lúc cô vừa tắm xong, mà là tái nhợt.
Lập tức hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Sao vậy chị? Có chỗ nào khó chịu không? Em đưa chị đến bệnh viện."
Nói xong, cô kéo An Cát cánh tay, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tâm trạng An Cát đang bất yên, cứ vậy để cho Du Quân Diệp kéo đi khỏi nhà bếp, ánh đèn trước mặt làm cho An Cát định thần, cô nhìn thấy Du Quân Diệp đang hoảng sợ, sóng mũi cay cay, dùng sức kéo Du Quân Diệp lại, "Chị không sao! Không cần đi bệnh viện."
Du Quân Diệp thấy cuối cùng An Cát cũng chịu, hơn nữa giọng nói trở nên bình thường, cô quay lại, nhìn An Cát cẩn thận, nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao chị lại run, mặt