Mặc dù nhưng cái đau thấu tim gan đã qua, nhưng chúng đã từng xuất hiện.
Đó là trước khi các cô chia tay được ba tháng.
Một bộ phim điện ảnh do Du Quân Diệp đóng vai chính vừa được công chiếu, vào một đêm gió mịt mù, hai người đã bao một rạp chiếu phim, đó là lần đầu tiên các cô bao trọn rạp chiếu phim, trong rạp chỉ có hai người, ngồi trên hàng ghế đôi, chìm đắm trong cảm giác hỉ nộ ái ố của bộ phim, cũng như sự thanh nhàn, hạnh phúc.
Phải nói rằng màn thể hiện của Du Quân Diệp trong bộ phim đó ngoài sức tưởng tượng, hầu như không nhìn ra được là cô ấy đang diễn, cảm giác rất chân thật, An Cát xem xong đã rất tự tin bảo rằng xác suất Du Quân Diệp đoạt giải rất lớn, thậm chí cô còn nghĩ làm sao ăn mừng khi Du Quân Diệp giành giải thưởng.
An Cát thực sự cảm thấy Du Quân Diệp mà nhận giải cô còn vui mừng hơn cả khi cô được nhận giải.
Người yêu của cô ưu tú như thế này, hơn nữa chỉ thuộc về mình cô, còn có điều gì hạnh phúc hơn thế nữa?
Nhưng niềm vui còn chưa kịp đến thì nửa tháng sau khi bộ phim ngừng chiếu, An Cát nhận được điện thoại từ Mạch Kiếm Hoa, nói rằng anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô, chuyện này rất quan trọng, cần phải nghiêm túc.
Giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trong lúc phân vân, An Cát đã đến gặp Mạch Kiếm Hoa và hẹn gặp tại nhà riêng của mình, dù sao thì cũng chỗ riêng tư, không cần cố kỵ chuyện gì, An Cát cũng thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện quan trọng trong miệng Mạch Kiếm Hoa là gì?
Khi Mạch Kiếm Hoa đặt một chồng ảnh trước mặt An Cát, anh ta liếc sang nhìn gương mặt thanh thoát điềm tĩnh của An Cát trong nháy mắt thay đổi.
Tay chân lạnh ngắt, cơ thể cứng đờ, cảm giác như sắp nứt ra rồi vỡ tan tành, mắt hoa cả lên, bộ dáng sắp ngã.
Ánh mắt Mạch Kiếm Hoa nhanh nhẹn, anh ta nhanh chóng vươn tay đỡ An Cát ngồi xuống sô pha bên cạnh, chờ cô nghỉ ngơi một lát.
Mạch Kiếm Hoa lặng lẽ lật xem ảnh và không nói.
Một lúc lâu sau, An Cát mới hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt trên mặt mới từ từ trở lại bình thường.
Cô ấy lấy những bức ảnh của Mạch Kiếm Hoa và liếc nhìn chúng với đôi tay run rẩy.
Về cơ bản, đó là cuộc sống hàng ngày khi cô ấy và Du Quân Diệp, hai người không thường xuyên ra ngoài, nhưng những tấm ảnh kia là những tấm ảnh chụp khi các cô ngẫu nhiên đi ra ngoài.
Lần gần nhất là cách đây một năm, tức là cách đây một năm, cô và Du Quân Diệp đã vào tấm ngắm, dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể tránh khỏi.
Tại sao lại kéo nhiều thời gian đến khi đó mới chịu đem mấy thứ này phơi bày ra? Cô thật sự không hiểu.
Nói cách khác, các phóng viên luôn có nguyên tắc, trước khi tung những tấm ảnh đời tư khi các nghệ sĩ "không cẩn thận" bị nắm thóp, đầu tiên sẽ liên hệ với người quản lý hoặc công ty, nếu ra giá thích hợp, thì những tin tức này sẽ không bị tiếc lộ, đem nó huỷ hết, đương sự sẽ an toàn không có việc gì xảy.
Nếu ra giá không đạt đến mức lý tưởng của các phóng viên, thì chỉ trong vòng vài phút nó sẽ lan tràn trên mạng, sau đó hình tượng của các nghệ sĩ trước khán giả và cư dân mạng xuống dốc không phanh, nặng thì thân bại danh liệt, kịch bản phim, các chương trình truyền hình hay các nhãn hiệu đang làm đại diện, tất cả sẽ bị huỷ, thậm chí đến mức không có hy vọng tẩy trắng, ngay cả cơ hội Đông Sơn Tái Khởi cũng không có.
Vì vậy, khi đối phó với phóng viên, các nghệ sĩ và công ty luôn thận trọng, cố gắng làm cho việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hoá không, tốn tiền tránh tai tiếng.
Ngành công nghiệp giải trí là như vậy, tiền đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dưới đáy vũng nước sâu là bùn, không biết bản thân khi nào rơi vào đó, cũng không có cách nào thở được.
Mà những điều cư dân mạng nhìn thấy thường sẽ được các công ty tô son trát phấn tạo nên viễn cảnh đẹp, cho nên luôn có những tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Với sự phát triển của Internet, cư dân mạng ngày càng trẻ trâu, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi bọn họ cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa, làm cho nó bùng cháy không ngừng, đương nhiên chỉ có những người có lưu lượng cao mới được đãi ngộ như thế.
An Cát cho rằng cô và Du Quân Diệp không thuộc phái lưu lượng, cho nên cũng không đến mức khiến cư dân mạng bùng nổ bàn tán xuyên quốc gia, nhưng mà tin tức cỡ này bị tung ra, chắc chắn là như nước đổ vào chảo dầu nóng.
Từ lần đầu tiên hợp tác làm bạn diễn với Du Quân Diệp, có lẽ đã 8,9 năm qua đi, nhưng mà tên An Cát và Du Quân Diệp thường xuyên được giới truyền thông "ưu ái" nhắc đến, nhưng hầu như chỉ đưa tin hai người bất hoà, giới truyền thông cũng từng có ý định đào sâu chuyện này, nhưng mà trước sau chỉ như tiếng sấm gầm to cơn mưa nhỏ, cho nên chỉ có một cái chủ đề bất hoà mà nhai đi nhai lại, dần dần không có giá trị để đào bới.
Bây giờ, một khi những tấm ảnh hai người nắm tay nhau hết lần này đến lần khác bị tung ra, thì coi như ván đã đóng thuyền, có muốn tẩy chắc cũng không tẩy được.
Coi như là từ trên thần đàn rơi xuống địa ngục.
Cô đã đến cái tuổi này rồi, dùng từ trên có chút khoa trương nhưng mà nó không sai.
Đương nhiên là Du Quân Diệp sẽ không để ý đến mấy chuyện linh tinh đó, nhưng mà sự nghiệp diễn xuất của hai người thì sao đây?
Nếu như hai người đều xem diễn viên chỉ là một công việc, thì coi như chả sao, không làm nghề này thì chuyển sang nghề khác, dù sao cũng có hơn 360 nghề mà, nhưng mà quan trọng là hai người rất yêu thích cái nghề này.
Nhưng mà tại sao cái này lại ở trong tay Mạch Kiếm Hoa? An Cát nghi hoặc.
Không phải nên liên lạc với Cố Hiểu Phi sao?
"Những thứ này ở đâu ra? Làm sao anh có được?" An Cát nghiêm túc hỏi.
"Có phóng viên đã liên lạc với người quản lý của anh." Mạch Kiếm Hoa bình tĩnh trả lời.
An Cát nhìn chằm chằm Mạch Kiếm Hoa một hồi với ánh mắt sắc bén, không có nói thêm.
Dưới ánh mắt của An Cát, trên trán Mạch Kiếm Hoa có chút mồ hôi, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhìn lại An Cát, làm vẻ thận trọng hỏi, "Em định xử lý thế nào?"
"Anh thấy nên xử lý thế nào?" An Cát nhướng mày hỏi Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa chậm rãi nói: "Chuyện này...!Bây giờ, anh không nghĩ anh không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của em.
Em thấy xử lý sao cho thích hợp thì xử lý vậy đi, anh sẽ dựa theo ý em làm."
"Bên kia có ra giá không?" An Cát thẳng thừng hỏi, không muốn vòng vo tam quốc.
Mạch Kiếm Hoa nhìn thấy thái độ này của An Cát, anh ta cũng nương theo lời An Cát nói.
"Có! Cũng vừa phải." Mạch Kiếm Hoa nhàn nhạt nói.
"Có thể đảm bảo một lần xử lý dứt khoát hết không?" An Cát thấy Mạch Kiếm Hoa nói thế, đại khái cũng hiểu rõ, trấn tĩnh hỏi.
"Có thể!" Mạch Kiếm Hoa nhìn An Cát rồi trả lời.
An Cát cười lạnh trong lòng, loại chuyện này làm sao giải quyết một lần nữa.
Có một toà soạn có thể tra ra được, đương nhiên toà soạn khác cũng có thể tra được.
Chỉ cần sở hở một chút thì các phóng viên liên tiếp hùa theo.
Trước bỏ qua chuyện phóng viên rình rập một năm mới chịu ló mặt làm tiền, đối phương trực tiếp tìm được Mạch Kiếm Hoa cũng là điều dễ hiểu, nhưng đó không phải là lựa chọn tốt nhất!
Chuyện thế này đương nhiên phải tìm người trong cuộc để giao dịch.
Nói không chừng trước đi tìm người trong cuộc, sau lại đi tìm Mạch Kiếm Hoa để kiếm thêm một vố nữa, rốt cuộc thì chuyện hai người ly hôn vẫn chưa công khai, không có ai biết.
Ngoài ra, thay vì tìm đến Mạch Kiếm Hoa, tại sao lại không tìm đến Du Quân Diệp? Dù sao người kia cũng là người trong cuộc còn lại.
Ngay cả trong tiềm thức của mọi người, Quách Niên Hồng vẫn là bạn trai của Du Quân Diệp.
An Cát càng nghĩ càng khó chịu, "Bên kia nếu không được mức giá như mong muốn, có phải sẽ theo lẽ thường, ngày mai sẽ cho cá lên thớt không?"
Mạch Kiếm Hoa không ngờ An Cát lại tới đây hỏi, cau mày đáp: "Có lẽ là vậy?"
"Anh không lo bị ảnh hưởng sao?" An Cát hỏi.
Nghe vậy, Mạch Kiếm Hoa cười khổ: "Anh chẳng qua là một người đàn ông bị đội cái nón xanh, thất bại dưới tay một người phụ nữ, còn có thể bị ảnh hưởng gì?"
"Như anh muốn, tôi sẽ mua cái này." An Cát không muốn dây dưa thêm nữa.
"Anh có một đề nghị, khiến cho mấy phóng viên sau này không có cơ hội lại chụp mấy cái này để làm giao dịch nữa." Mạch Kiếm Hoa nghe giọng điệu không kiên nhẫn của An Cát, lồng ngực hơi thắt lại, ngập ngừng bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Anh có gì nói thẳng." An Cát cau mày.
Mạch Kiếm Hoa liếc nhìn An Cát, gãi đầu nói, "Hai người chẳng lẽ muốn lén lút mãi thế này sao? Lại không thể công khai, cứ thế này thì làm giàu cho đám phóng viên thì đúng hơn, chia tay có lẽ đối với hai người sẽ tốt hơn."
An Cát nghiêm túc nhìn Mạch Kiếm Hoa, cúi đầu không nói gì.
Mạch Kiếm Hoa lấy hết can đảm nói tiếp: "Điều cốt yếu là nghĩ đến tương lai của hai người.
Dù sao hai người vẫn phải ở lại làng giải trí.
Trước đây hai người có hình tượng tốt trước công chúng như vậy, lại còn trẻ tuổi, đặc biệt là Du Quân Diệp, cô ấy vẫn còn cả một tương lai đầy tiền đồ đang chờ cô ấy."
Tim An Cát khẽ đau, đây chính là chuyện mà cô lo lắng đề phòng.
Nghĩ về tài năng diễn xuất của Du Quân Diệp, thật tiếc nếu điều này ảnh hưởng đến cô ấy, có lẽ cả đời này cô sẽ ân hận.
Chỉ là lời nói của Mạch Kiếm Hoa không khiến An Cát nghe theo.
Với rất nhiều nghi vấn, An Cát cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Vì vậy An Cát thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng, nói sau đi."
Mạch Kiếm Hoa biết nói về chuyện này, cho dù là ai cũng cần thời gian để suy nghĩ, vì thế còn nói thêm, "Càng sớm càng tốt, dù sao thời gian đối phương cho cũng có giới hạn."
An Cát cau mày không nói nữa, đứng dậy cầm mấy tấm ảnh