Em muốn tiếp tục.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là Bùi Thư Ngôn phải bái phục chịu thua, chấp nhận số phận xoa bóp cho em bé nhõng nhẽo thật thoải mái.
Lẩu thịt bò cũng phải nấu một bát đầy ụ bưng đến bên tận giường cho người ta.
Nhiễm Vũ Đồng cũng không sợ dây bẩn ra ga giường của anh, dù sao tối qua cũng đã làm bẩn một lần rồi mà, sau đó anh cũng có nói gì đâu.
"Lát nữa em muốn về trường."
Dù cho Bùi Thư Ngôn đã cúc cung hầu hạ tới mức này rồi nhưng Nhiễm Vũ Đồng vẫn không hề cảm kích, cậu liếm sạch sa tế còn dính lên bên môi, công tư phân minh nói: "Ngày mai đi làm, không có đồ để thay."
Đôi mày kiếm của Bùi Thư Ngôn khẽ cau lại, trông không muốn đồng ý lắm: "Mai sáng đưa em về lại không được sao?"
Thịt bò non mềm bị Nhiễm Vũ Đồng hút rột một cái đã không còn thấy bóng dáng đâu trên đầu đũa.
Nhìn cún con ăn thịt cứ như ăn mì thế này lại càng khiến cho Bùi Thư Ngôn không muốn để cho người ta đi.
"Chân vẫn còn đau mà phải không, không thì ở lại nghỉ thêm một đêm đi rồi tính?"
Lời này nói ra rõ ràng là hơi có ý ám chỉ khác.
Mới nãy là ai còn bảo mình ngay cả giường cũng không xuống nổi, một hai đòi ăn ở đây đây? Bây giờ vừa nhắc tới chuyện muốn đi thì lại lập tức có thể bước xuống đi như gió rồi?
Đáy mắt của Bùi Thư Ngôn dường như có cả sự khẩn cầu lẫn uất ức, giống như đang yên lặng chất vấn cậu: Đồng Đồng, cái lí lẽ này của em là sao đây?
Thuận theo ánh mắt kiên trì của anh, Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm Bùi Thư Ngôn vài giây rồi phụt một tiếng phì cười.
"Anh nắm thóp em." Cậu nói chắc nịch: "Sao anh lại lén học cái chiêu này của em rồi? Thế sau này em phải dùng chiêu gì với anh đây?"
Bùi Thư Ngôn vẫn cau mày như cũ, lòng bàn tay lại dịu dàng nắn nắn hai má cậu.
"Dùng chiêu gì cũng được hết." Anh mềm nắn rắn buông nói: "Chỉ cần em đừng chạy khỏi tầm mắt của anh là được, nếu không thì lúc nào anh cũng nhớ em, nhớ em nhiều tới nỗi tẩu hoả nhập ma thì phải làm sao bây giờ?"
Nhiễm Vũ Đồng bị mấy lời âu yếm này của làm tới sợ hết cả hồn, cảm giác cứ như đêm nay mà mình không ở thì sẽ thật sự bị gắn lên tội danh vô tình bội bạc luôn mất.
Nhưng may mà bây giờ tỉnh táo lại rồi, sở dĩ muốn dứt khoát quay về kí túc xá thật ra là có liên quan tới những lời cậu sắp nói tiếp theo đây.
"Thư Ngôn, anh hiểu nhầm ý của em rồi."
Nhiễm Vũ Đồng nắm lấy bàn tay đang đặt bên tai của mình, mười ngón tay đan vào cùng một chỗ với đối phương.
"Không phải là hôm nay em nhất định phải rời khỏi chỗ này của anh mà là em cần một chút không gian riêng tư để suy nghĩ."
Bùi Thư Ngôn nghe thấy thế thì lập tức thu hết mọi biểu cảm dư thừa trên mặt mình lại, trao cho người trước mặt một ánh mặt cực kì chuyên chú.
"Dù sao thì em cũng chỉ vừa mới biết được một sự thật có thể nói là tác động rất lớn đối với em.
Cho dù không thể nói là sét đánh giữa trời quang nhưng cũng có thể nói là chấn động tới em sắp mất hết hồn phách rồi."
"Tối qua chúng ta ở bên nhau là vì cả hai chúng ta đều cần phải chữa lành." Nhiễm Vũ Đồng cong cong mắt nhìn Bùi Thư Ngôn: "Nói đến đây thì em cũng phải cảm ơn anh trước, hiệu quả chữa lành của anh rất mạnh đó."
"Bây giờ em đang thử dùng một tâm thế hết sức bình tĩnh để nhìn nhận chuyện chia tay này của chúng ta.
Nhưng mà thời gian dành cho em quá ngắn ngủi nên em vẫn chưa thể nào nghĩ thật rõ ràng được."
Cậu thản nhiên dừng lại vài giây, hơi ấm cơ thể xuyên qua từng đầu ngón tay truyền đến bên Bùi Thư Ngôn.
"Sau khi bắt đầu một tuần làm việc mới thì thời gian chỉ có riêng mình em lại ít càng thêm ít nữa rồi."
"Vì vậy em muốn nhân cơ hội cảm tính và lí trí cùng hiện hữu trong mình này để bản thân mình yên tĩnh suy nghĩ một chút."
"Cụ thể là suy nghĩ về chuyện gì thì em cũng không nói rõ được nữa, đợi đến khi nào em nghĩ rõ rồi thì em sẽ nói hết cho anh nghe một lượt vậy."
Những lời nói từ đáy lòng này càng nói càng khiến cho bầu không khí trở nên tốt hơn, Nhiễm Vũ Đồng chưa từng hay biết hoá ra thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình cũng có thể mang đến cảm giác hạnh phúc mãnh liệt như thế này.
Cậu dường như đã khôi phục lại hết mọi năng lực của mình thêm lần nữa.
Đại dương mênh mông tiếp nhận hết mọi tâm tư tình cảm của cậu kia đã quay về bên cậu thêm lần nữa.
Không ngoài dự liệu, sau khi cậu nói xong hết những gì mình muốn nói thì Bùi Thư Ngôn nhẹ nhõm bật cười.
"Thì ra là vậy à." Bùi Thư Ngôn vui vẻ nhưng lại cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cúi đầu xuống, sờ sờ mũi nói: "Xem ra là do lòng dạ anh hẹp hòi rồi."
Nhiễm Vũ Đồng cũng cười hùa theo anh: "Chứ gì nữa, còn dùng chiêu phản kích ngược lại em nữa chứ."
Cậu vừa dứt lời thì Bùi Thư Ngôn bỗng dưng nâng mắt lên, trong con ngươi loé lên một tia sáng chưa rõ gì đó.
Nói ra cũng lạ, thật ra đối phương còn chưa thốt ra từ nào nhưng không hiểu tại sao Nhiễm Vũ Đồng lại có thể đoán được những tâm tư chưa từng bộc bạch nơi anh.
"Có phải là anh muốn hỏi...!phương hướng mà em muốn suy nghĩ là gì không?"
Nhiễm Vũ Đồng to gan đánh cược trước: "Lo là em sẽ tự đưa bản thân mình vào trong ngõ cụt rồi lại lần nữa tiếp tục mất đi dũng khí đúng không?"
"Nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân